Lạc Lâm không rõ, thật sự không rõ. Vì sao mỗi khi hai người thân mật, Bùi Thanh Y lại như biến thành một người khác. Lạc Lâm nằm trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà. Ánh nắng sớm xuyên qua lớp giấy dán cửa sổ rọi xuống, giờ này mọi ngày nàng cũng đã tỉnh dậy rồi. Thế nhưng bây giờ, đến cả nhúc nhích nàng cũng chẳng muốn.
Còn Bùi Thanh Y thì đã dậy, bưng một chén trà nóng ngồi bên cạnh, vẻ mặt có chút chột dạ.
"Sư tỷ, uống nước đi?"
Lạc Lâm liếc nàng một cái, cuối cùng cũng ngồi dậy, lấy chăn che kín thân mình, bưng chén trà uống cạn. Uống xong, nàng đưa chén lại cho Bùi Thanh Y, rồi quay đầu nằm xuống chăn lần nữa.
Bùi Thanh Y cầm lấy chén, khẽ nhắc nhở:
"Sư tỷ, nên dậy rồi, còn phải kính trà sư tôn."
Nghe vậy, Lạc Lâm trừng mắt nhìn nàng, giọng nói vẫn còn khàn khàn:
"Ta thế này, kính trà gì nỗi?"
Bùi Thanh Y xấu hổ gãi mũi, rồi làm nũng:
"Sư tỷ, là lỗi của ta, tha cho ta một lần đi mà~"
Nàng nắm lấy tay Lạc Lâm, nhẹ nhàng dụi đầu vào lòng bàn tay nàng.
"Bùi Tiểu Thất," Lạc Lâm rốt cuộc không nhịn được mở miệng, "ngươi thật không biết xấu hổ."
Có lẽ, đây là lần *****ên Lạc Lâm nói nặng lời với nàng.
Bùi Thanh Y tất nhiên biết rõ, sư tỷ chỉ là mắng miệng một chút, bèn cười tủm tỉm dụi đầu vào người nàng:
"Ta biết sai rồi, sư tỷ mau dậy thôi."
Lạc Lâm liếc nàng một cái, cuối cùng mở miệng:
"Ngươi ra ngoài trước đi, ta thay quần áo."
Bùi Thanh Y vốn còn muốn giúp, nhưng nghe vậy liền ngoan ngoãn lên tiếng, rồi đi ra ngoài.
Lạc Lâm lúc này mới đứng dậy mặc quần áo. Hai chân vẫn còn mềm nhũn, nếu không phải nàng là tu sĩ, e rằng thật sự chịu không nổi Bùi Thanh Y làm tới như vậy. Gắng gượng tinh thần, rửa mặt xong xuôi, nàng bước ra ngoài, thấy Bùi Thanh Y đang ngoan ngoãn ngồi chờ bên ngoài, bao nhiêu lời trách mắng trong lòng đều hóa thành một tiếng thở dài.
Còn biết làm sao, nàng cưng chiều sư muội, thì cũng chỉ có thể tự mình chịu lấy thôi.
"Đi thôi." Lạc Lâm gọi.
"Vâng!" Bùi Thanh Y vui vẻ đáp lời, đứng dậy nắm tay Lạc Lâm.
Lạc Lâm cũng tự nhiên dắt tay nàng, hai người cùng nhau bước tới tiền viện.
Trong tiền viện, mọi người đã có mặt, khi thấy hai nàng bước vào, ai nấy đều lộ ánh mắt trêu chọc.
Lạc Lâm đảo mắt lạnh một vòng, mấy người kia lập tức thu lại vẻ trêu chọc.
Hứa Thanh Thanh bưng lên hai chén trà, còn Lăng Tiêu từ lâu đã không chờ được.
Lạc Lâm nâng một chén, đưa cho Lăng Tiêu, cười nói:
"Sư tôn, uống trà."
Giọng nàng tuy không còn khàn như lúc mới tỉnh, nhưng vẫn nghe ra đôi chút dấu vết, khiến Phương Thiến và Hứa Thanh Thanh suýt nữa bật cười.
Lạc Lâm cau mày, quyết định lờ hai kẻ lắm chuyện ấy đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!