Chương 106: Đáng giận! Đại sư tỷ đúng là âm hiểm thật

Vào sáng sớm, Phương Thiến bị Lạc Lâm gọi đến, khi ấy nàng vẫn chưa hề hay biết chuyện gì đã xảy ra vào đêm qua. Mãi cho đến khi nàng đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Lạc Lâm mặt mày không biểu cảm, Bùi Thanh Y thì vẻ mặt chột dạ lúng túng, và... một bộ tập tranh bày trên bàn, nàng mới nhận ra có điều gì đó không ổn. Vừa ý thức được điều đó, nàng lập tức quay đầu muốn rời đi.

"Ờm, ta thấy chắc các ngươi còn có việc phải làm, ta sẽ quay lại vào sau ha."

"Đứng lại." Giọng Lạc Lâm lạnh như băng vang lên, khiến cả người Phương Thiến run lên một cái, bước chân kia hoàn toàn không thể nhấc nổi.

"Đóng cửa lại, quay lại đây." Lạc Lâm tiếp tục ra lệnh, giọng vẫn lạnh lẽo như cũ.

Trong lòng Phương Thiến không khỏi thầm kêu khổ, nhưng cũng chỉ đành ngoan ngoãn đóng cửa, đi đến trước mặt Lạc Lâm, ánh mắt còn mang theo chút u oán liếc nhìn Bùi Thanh Y. Bùi Thanh Y vội vàng chắp tay xin lỗi , nhưng đối diện ánh mắt của Lạc Lâm, liền vội thu tay lại, đứng nghiêm chỉnh, không dám sơ suất nửa phần. Nhìn thấy dáng vẻ như vậy, Phương Thiến liền biết hôm nay e rằng nàng không thoát được rồi. Ngay cả Bùi Thanh Y còn bị Lạc Lâm dọa đến co ro, nàng chẳng phải càng thê thảm hơn sao?

Nghĩ vậy, Phương Thiến "phù" một tiếng quỳ sụp xuống, ôm lấy chân Lạc Lâm, rên rỉ một tiếng:

"Đại sư tỷ! Sư muội ta làm vậy đều là vì tỷ a!"

Vừa dứt lời, gương mặt Lạc Lâm lập tức hiện vẻ chán ghét:

"Câm miệng! Đừng có la lối nữa!"

"Dạ..." Phương Thiến ngoan ngoãn ngậm miệng.

Lạc Lâm liếc sang bộ tập tranh kia, hỏi:

"Ở đâu ra vậy?"

"Trên chợ đen." Phương Thiến thành thật trả lời.

Lạc Lâm cắn răng:

"Ngươi mang thứ này cho Tiểu Thất xem?"

Phương Thiến cười khan:

"Không thì hai người cứ đứng im đó, chẳng phải lúng túng lắm sao?"

Nghe nàng còn đắc chí, mặt Lạc Lâm càng đen lại. Phương Thiến ngượng ngùng cười, không dám nói thêm gì nữa.

Lạc Lâm nhìn sang Bùi Thanh Y:

"Tiểu Thất, ngươi ra ngoài chờ đi."

Bùi Thanh Y sững sờ, liếc nhìn Phương Thiến rồi nhỏ giọng nói:

"Sư tỷ, đừng trách Ngũ sư tỷ, chỉ là—"

"Ừm?" Lạc Lâm liếc mắt nhìn nàng, trong ánh mắt chứa rõ ý tứ không cho phép nói thêm.

Thấy vậy, Bùi Thanh Y không dám mở miệng nữa, liếc Phương Thiến một cái rồi rời khỏi phòng. Còn lại một mình, Phương Thiến như muốn khóc không ra nước mắt, phải tự mình đối diện với Lạc Lâm.

Khi cửa phòng đóng lại, Lạc Lâm phất tay hạ xuống kết giới cách âm. Nhìn thấy cảnh này, mặt Phương Thiến càng trắng bệch, run rẩy nói:

"Đại... đại sư tỷ, ta... ta có thể giải thích một chút không?"

Lạc Lâm liếc nhìn nàng, ho nhẹ một tiếng:

"Ngươi còn có bao nhiêu loại tập tranh như vậy nữa?"

"Ta sai rồi... Hả?" Phương Thiến vốn đã chuẩn bị nước mắt ngắn dài, nghe vậy liền sững sờ tại chỗ.

Trên mặt Lạc Lâm mang chút lúng túng, nhưng vẫn cố giữ giọng điềm tĩnh:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!