Ở trên phi thuyền của Thiên Âm Môn, mấy người Ngọc Hành Tông tụ tập lại một chỗ, hoàn toàn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bởi vì, tất cả đệ tử Thiên Âm môn đều đang chết trân mà nhìn chằm chằm bọn họ, sợ rằng các nàng sẽ làm ra chuyện gì uy ***** đến môn chủ của bọn họ.
Tạ Dụ An nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi bấm lưỡi thán phục: "Đây là sợ chúng ta làm gì đó với môn chủ của bọn họ đấy."
Bùi Thanh Y mặt đầy vẻ hiếu kỳ: "Cho nên sư tỷ, rốt cuộc ngươi đã làm gì vậy?"
Câu hỏi của Bùi Thanh Y cũng chính là điều mà tất cả mọi người muốn hỏi, vì thế mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lạc Lâm, chờ đợi câu trả lời của nàng.
"À... Ta chỉ nói với nàng ấy xem có thể cho chúng ta quá giang đi nhờ một đoạn thôi mà." Lạc Lâm chớp chớp mắt trả lời.
"Chỉ có vậy thôi á?" Mọi người không tin mà truy vấn.
"Chứ còn gì nữa?" Lạc Lâm làm ra vẻ vô tội, nhìn ba người: "Ta giống như là loại người vô lý như vậy sao?"
Giang Du và Tạ Dụ An vô thức gật đầu, sau đó lại nhanh chóng lắc đầu lia lịa.
Lạc Lâm lập tức đen mặt, xắn tay áo lên chuẩn bị dạy dỗ hai người.
"Hai người các ngươi, có phải bình thường ta quá khoan dung rồi không?"
Hai người vội vàng núp ra sau lưng Bùi Thanh Y, Lạc Lâm nghiến răng nghiến lợi: "Trốn sau lưng tiểu sư muội làm gì, mau ra đây cho ta!"
"Đại sư tỷ, tỉnh táo chút đi! Tiểu sư muội còn nhỏ, thấy cảnh máu me bạo lực thì không hay đâu!" Tạ Dụ An vội vã khuyên can.
Lạc Lâm nghe vậy tay mới khựng lại.
Tạ Dụ An thấy thế liền ghé sát tai Bùi Thanh Y thì thầm: "Tiểu Thất, ngươi giúp đỡ bọn ta, sau này muốn biết gì về đại sư tỷ, bọn ta đều kể cho nghe."
Bùi Thanh Y chớp mắt, Lạc Lâm lập tức nghi ngờ hỏi: "Ngươi thì thầm cái gì với Tiểu Thất đó?"
"Không... không có gì hết!" Tạ Dụ An cười nịnh nọt, liên tục nháy mắt ra hiệu với Bùi Thanh Y.
Bùi Thanh Y suy nghĩ một chút, rồi ôm lấy cánh tay của Lạc Lâm, làm nũng: "Đại sư tỷ đừng giận, các sư huynh biết sai rồi."
Tiểu cô nương làm nũng xong còn nói thêm: "Hơn nữa, đây là địa bàn của người ta, nếu bị chê cười thì sau này các sư huynh làm sao dám gặp người trong tu tiên giới nữa?"
Lời của Bùi Thanh Y khiến Lạc Lâm tỉnh táo lại, nàng liếc mắt nhìn hai người kia, lạnh lùng nói: "Nếu còn lần sau, ta sẽ đánh gãy chân các ngươi."
Hai người như gà mổ thóc mà gật đầu lia lịa: "Sư tỷ yên tâm!"
Giải quyết xong hai người, Lạc Lâm kéo Bùi Thanh Y: "Được rồi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi một chút, mấy ngày này đừng chạy lung tung."
Bùi Thanh Y liếc nhìn Tạ Dụ An, do dự một chút nhưng vẫn đi theo Lạc Lâm.
Ừm, chuyện của đại sư tỷ sau này tìm cơ hội nghe sau vậy, trước tiên cứ đi theo đại sư tỷ đã.
Nhìn thấy Bùi Thanh Y đi theo Lạc Lâm rời đi, hai sư huynh đệ mới thở phào nhẹ nhõm.
Không có tiểu sư muội bảo kê, bọn họ hôm nay chắc chắn đã ăn đòn rồi!
...
Đúng như Lạc Lâm dự đoán, nhờ có phi thuyền của Thiên Âm môn, tốc độ hành trình của bọn họ nhanh hơn rất nhiều.
Quãng đường vốn phải đi mất mười ngày, nay chưa tới năm ngày đã tới nơi.
Chỉ là, suốt quãng thời gian này, Âm Vũ chưa từng xuất hiện trước mặt bọn họ, cho đến khi đến chân núi Nam Dương Thành, nàng mới hạ bốn người xuống rồi vội vàng rời đi, rõ ràng là không muốn có quá nhiều liên hệ với bọn họ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!