Hứa Thanh Tiêu mở miệng, tự giới thiệu mình đồng thời lấy ra chút ngân phiếu đưa cho mấy người này.
Nhiều lễ thì không bị trách.
Mười lượng bạc là quá nhiều, nhưng việc quan trọng nên cũng không câu nệ tiểu tiết, dù sao đây cũng không phải là tiền của mình.
"Hứa Thanh Tiêu? Hứa Vạn Cổ?"
Đối phương nghe thấy lời tự giới thiệu của Hứa Thanh Tiêu thì lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, chớp mắt vẻ mặt càng hòa nhã hơn.
"Tiên sinh chờ một lát, ta lập tức đi thông báo. Ngân lượng thì thôi đi, không nhận được."
"Trước nhà tể tướng quan thất phẩm, mấy người nha dịch trước cửa nhà phủ quân tuyệt đối không phải là người bình thường.
Biết được địa vị của Hứa Thanh Tiêu, nào có ai dám nhận ngân lượng của hẳn mà thẳng thừng mở cửa đi vào thông báo.
Mấy người còn lại thì thỉnh thoảng đánh giá Hứa Thanh Tiêu, nếu như chạm mắt, người sau đương nhiên sẽ cười ngượng ngùng nịnh nọt.
Đây chính là điểm lợi của thanh danh.
Bịch bịch bịch.
Chưa đến một lúc lâu, bóng dáng của Lý Hâm đã xuất hiện trước mặt Hứa Thanh Tiêu, bước chân đi lại rất nhanh.
"Thanh Tiêu huynh, sao vậy?"
'Đêm khuya còn đến thăm, đây nhất định là có chuyện quan trọng. Lý Hâm thẳng thừng đặt câu hỏi, đầy vẻ tò mò.
"Hiền đệ, giúp ngu huynh một chuyện này."
"Cho dù như thế nào, trước khi ta rời khỏi phủ Nam Dự hãy để ý Trình Lập Đông. Cho dù như thế nào cũng không thể để hắn ta rời khỏi đây. Còn về nguyên nhân thì chờ sau khi kết thúc thi phủ, ta sẽ giải thích."
Hứa Thanh Tiêu kéo Lý Hâm sang một bên, sau đó hạ giọng xuống cực thấp, nói nhỏ bên tai Lý Hâm."
"Được, ta hiểu rồi."
Lý Hâm rất thức thời, không hề hỏi nhiều. Câu trả lời rất đơn giản nhưng thái độ thì rất kiên quyết.
"Đa tạ."
Hứa Thanh Tiêu làm lễ, đối phương lập tức lắc. đầu, cho rằng Hứa Thanh Tiêu quá khách sáo rồi. Sau đó hắn muốn mời Hứa Thanh Tiêu đi vào nghỉ ngơi.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu khéo léo từ chối, lấy lý do sắp đến kỳ thi phủ.
Đối phương cũng không ép ở lại nữa. Sau khi đưa mắt nhìn Hứa Thanh Tiêu rời đi, hẳn ta liền tiến vào rong phủ trạch. Nhưng mà trước khi tiến vào, hẳn nhìn về phía sai dịch canh cổng rồi nói:
"Chuyện Hứa huynh đến tìm ta hôm nay, các ngươi cứ giả vờ như không biết. Còn đây là chút tâm ý của bản công tử."
Đang lúc nói chuyện, hắn lấy ra ngân phiếu trong. tay áo. Năm lượng bạc, quả thật là một chút lòng thành.
"Bọn ta đã hiểu."
Người hầu dưới cửa của phủ quân đều không thiếu đầu óc, sắp xếp xong thì sẽ không làm loạn.
Mà đúng lúc này.
Sau khi quay về quán trọ một lần nữa, Hứa Thanh Tiêu thở dài một hơi.
Hơi có cảm giác trút được gánh nặng. Nhưng vẫn giống như có một khối đá đang đè ép mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!