Nhưng hoàng đế hành sự, cần phải tuần theo lễ nghi, phải "làm việc có nguyên do", do đó, dù Triệu Hoằng Nhuận đã tàn phá hết vật kiểng mình yêu thích nhất, nhưng thiên tử Đại Ngụy Triệu Nguyên Tư vẫn kìm được cơn giận, lên tiếng hỏi nhi tử này lý do tại sao lại làm như vậy, dù nguyên nhân của sự việc trong lòng ông đã hiểu rất rõ.
Rõ ràng lòng đau đến nỗi nhỏ từng giọt máu, thiên tử Đại Ngụy Triệu Nguyên Tư vẫn nhận cá nướng từ tay nhi tử, chấp nhận ác ý trần trụi của cậu, à không, là "thiện ý".
"Kim Lân Trinh Vĩ..."
Hồi tưởng lại những con cá chép vàng từng bơi lội vui vẻ trong Quan Ngư trì, nay đã biến thành món ăn nướng chín trên tay, thiên tử Đại Ngụy chậm rãi hít sâu, ngữ khí ôn hòa hơn, hỏi: "Nhi tử của ta có biết lai lịch của cá này?"
"Là vật cống từ địa phương khác dâng lên, nghe nói tên là "Kim Lân Trích Vĩ" gì đó." Triệu Hoằng Nhuận tỏ vẻ mặt hiểu rất rõ về vấn đề này.
"Ồ? Ha ha ha ha ha..."
Một tràng cười của thiên tử Đại Ngụy vang lên, mặc dù trông giống đang cười, nhưng gân xanh trên trán ông nổi lên rất rõ, khiến nụ cười của ông trở nên vô cùng quái dị, méo mó.
"Cố tình! Tên nghịch tử này quả là cố tình!"
Vẻ mặt vẫn bình thản, vẫn cười, nhưng trong nội tâm, thiên tử Đại Ngụy đang hận thù gào thét.
Nhìn thấy bộ dạng này của thiên tử, mặt ba vị đại thần trung thư khẽ hốt hoảng biến sắc, họ hiểu rất rõ thiên tử, làm sao không nhìn ra thiên tử lúc này đang vô cùng phẫn nộ, lúc nào cũng có khả năng bộc phát chứ!
Tuy nhiên, vị bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận gan to bằng trời này, vẫn giữ thái độ vô cùng bình thản, sự bình tĩnh này quả thật khiến ba vị đại thần trung thư rất khâm phục.
Sau một tràng cười lớn, thiên tử Đại Ngụy chuyển ánh nhìn thẳng về phía nhi tử Triệu Hoằng Nhuận, cố tình tỏ ra vẻ không quan tâm hỏi: "Rõ ràng biết là vật cống triều đình, hoàng nhi của trẫm tại sao lại chà đạp như vậy? Có phải trong lòng oán hận trẫm?"
Tất cả mọi người có mặt đều lập tức sợ hãi.
Thiên tử đã chất vấn, những lúc này, nếu câu trả lời của Triệu Hoằng Nhuận không khiến thiên tử hài lòng, chắc chắn sẽ phải nhận lấy hậu quả là bị giam vào tông phủ sám hối.
Tuy nhiên, vẻ mặt của Triệu Hoằng Nhuận vẫn rất bình tĩnh, tỏ ra nghi hoặc hỏi: "Phụ hoàng đang nói gì vậy, hoàng nhi nào dám oán hận gì phụ hoàng chứ?"
"Chỉ là không dám thôi?
Như vậy tức là đã từng nghĩ đến chứ gì?" Ánh mắt của thiên tử Đại Ngụy càng sắc bén hơn, lời lẽ đầy hăm dọa.
Lúc này, ngay cả lão thái giám Đổng Hiến cũng sợ hãi đến nỗi rụt đầu lại, hai tiểu thái giám còn lại càng vì không thể chịu đựng được sự phẫn nộ của thiên tử mà lập tức quỳ ngay xuống đất.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận vẫn không lấy gì làm hoảng hốt, cười hùa theo: "Lòng nghi hoặc của phụ hoàng quả là nghiêm trọng quá, phụ hoàng là phụ thân của hoàng nhi, hoàng nhi là nhi tử của phụ hoàng, hai phụ tử với nhau làm gì có chuyện oán hận nhau chứ?"
Nói đến đây, cậu bĩu môi, cố tình tỏ vẻ than thở: "Hoàng nhi có nỗi khổ."
"Ồ?" Nghe Triệu Hoằng Nhuận nói như vậy, cơn giận trong lòng thiên tử Đại Ngụy giảm đi chút ít, ngược lại nảy sinh tò mò: "Hoàng nhi có nỗi khổ gì?"
"Là như vậy..." Triệu Hoằng Nhuận chắp tay về phía thiên tử, vô cùng nghiêm túc nói: "Thời gian trước, hoàng nhi vì nghiên cứu chế tạo con diều đó đã tốn không ít ngân lượng... Mặc dù lúc đó chỉ tính phụ hoàng bốn mươi lượng nhưng phụ hoàng cũng nên hiểu rằng, đó chỉ là vốn của một con diều, vẫn chưa tính những con đã thất bại trước đó.
Ôi, vì làm con diều đó, từ đầu đến cuối hoàng nhi đã tốn vài trăm lượng, đến nỗi mà Tiêu Dao các... à, không đúng, là Văn Chiêu các của hoàng nhi không còn ngân lượng nữa, quả thật không đủ để chu cấp ăn uống cho hoàng nhi và mười thân vệ.
Phụ hoàng cũng biết mà, dù thân là hoàng tử, nếu muốn ăn món gì thì vẫn phải chi trả ngân lượng cho thiện phòng, còn phải thưởng cho tiểu công công trong cung..."
Theo tổ chế Đại Ngụy, tông phủ mỗi tháng đều cung cấp một số ngân lượng cho hoàng tử, xem như bổng lộc tháng. Đừng tưởng hoàng tử trong cung ăn uống không cần trả tiền, trên thực tế, dù là hoàng tử, họ muốn ăn gì cũng phải báo trước cho thiện phòng và chi trả số ngân lượng tương ứng, làm như vậy là để khống chế khẩu phúc chi dục (1) của các vị hoàng tử, tránh gây lãng phí.
Ngoài ra, nếu như hoàng tử sai khiến tiểu thái giám trong cung, sau khi xong việc đều phải thưởng, đây đều là quy định ngầm trong cung.
Do đó, hoàng tử chưa xuất các về cơ bản đều rất nghèo, theo như lời Triệu Hoằng Nhuận, chính là sĩ diện quá thành ra khổ thân, rõ ràng trong túi đã hết tiền, nhưng khi sai khiến tiểu thái giám trong cung vẫn phải thưởng, để có tiếng thơm, để giữ phong thái của kẻ bề trên.
Và theo như những gì Triệu Hoằng Nhuận nói, bổng lộc tháng của cậu hầu như đã dùng hết vào việc chế tạo diều, không còn dư bao nhiêu, nhưng bổng lộc của tháng này vẫn chưa nhận được, nên trên người cậu không còn đồng nào, không thể nào nuôi nổi bản thân và mười tông vệ khỏe mạnh, do đó vì bất đắc dĩ mà phải tự lực cánh sinh.
Tất nhiên, đây chỉ là lời nói phiến diện của Triệu Hoằng Nhuận, người có mặt nếu biết nội tình, có ai lại không đoán được rằng vị hoàng tử này ắt hẳn là do bị thiên tử Đại Ngụy giảm hai phần bổng lộc tháng mà nuôi hận trong lòng, cố tình kiếm chuyện, chỉ là muốn gây thêm bực tức cho thiên tử.
"Đây chính là nguyên nhân con chà đạp Kim Lân Trinh Vĩ của trẫm, chà đạp trúc tía và trúc tương phi của trẫm?" Thiên tử Đại Ngụy không giận mà còn cười, toàn thân run rẩy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!