Chương 7: Tìm kiếm

Dịch: Lưu Kim Bưu

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Thẩm Lạc lạnh lùng nhìn về phía người nói, hắn cũng không nói thêm gì nữa.

Tư chất của ba người bọn họ cũng không khá hơn Thẩm Lạc chỗ nào, trong ngày thường chẳng qua là ỷ vào quan hệ với Đinh Hoa, người khác mới khách khí với bọn họ.

Bây giờ bọn họ thấy vẻ mặt này của Thẩm Lạc, cũng cảm thấy khó giải quyết, không biết như thế nào cho phải rồi.

"Mấy người các ngươi tụ tập ở đây làm cái gì?"

Thời điểm này, một giọng nói băng lãnh bỗng nhiên vang lên từ bên cạnh.

Nghe vậy, Thẩm Lạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam thanh niên mặc trường bào màu xanh, dáng người gầy nhom, gương mặt khô vàng, đang vắt một tay ở sau người.

Thanh niên này đang chậm rãi đi tới với thần sắc băng lãnh.

Đinh sư huynh...

Mọi người thấy thế, dồn dập chào gã với sắc mặt hơi cung kính, ngay cả Đinh Nguyên cũng không ngoại lệ, hoá ra người này không phải ai khác, chính là Đinh Hoa.

Gã mặc dù là thân huynh đệ với Đinh Nguyên, nhưng tướng mạo của hai người lại khác hẳn, tư chất cũng khác nhau trời vực. Nếu người không biết mà nhìn thấy, nhất định sẽ không liên hệ bọn hắn với nhau.

Thấy gã hỏi thăm, Thẩm Lạc liền nói đại khái về chuyện vừa rồi một lần nữa, trong ngôn ngữ không xen lẫn bất kỳ tâm tình bất mãn.

Đánh cuộc... Đinh Hoa kéo dài âm cuối, hơi hơi nhíu mày.

Đinh Nguyên đứng ở một bên lập tức chảy xuống mồ hôi lạnh trên má, thần sắc khẩn trương đầy mặt, chỉ lo nhận đến trách cứ.

Gã tuy là huynh trưởng, nhưng ở trước mặt đệ đệ này của mình, đừng nói là bày tư thế huynh trưởng gì, dù cho tự xưng một câu Vi huynh cũng không dám, thật sự là không chọc nổi từ nhỏ.

"Bạch Tiêu Thiên cũng nhàm chán thật, đi đánh cuộc với các ngươi." Đinh Hoa cuối cùng hừ một tiếng, lạnh lùng nói ra.

Ánh mắt Thẩm Lạc loé lên.

Vị Đinh sư huynh là thân truyền quán chủ này, vốn cũng không để ý tranh chấp giữa hắn và Đinh Nguyên, thứ mà gã để ý duy nhất đấy, chỉ là Bạch Tiêu Thiên cùng là nội môn đệ tử giống mình.

Về phần những người này như bọn hắn, bao gồm cả Đinh Nguyên, căn bản không lọt nổi vào mắt của gã.

Thẩm Lạc nghĩ tới đây, cáo từ một tiếng, sau đó liền quay người rời đi.

Hắn còn chưa đi xa, vẫn còn mơ hồ nghe được thanh âm băng lãnh của Đinh Hoa truyền đến:

"Phân cao thấp với một phế vật, chí khí của ngươi thật lớn, thể diện của ta đều bị ngươi ném sạch rồi..."

Hai chữ phế vật lọt vào tai, ánh mắt Thẩm Lạc lạnh dần, nhưng bước chân của hắn không dừng chút nào.

Việc một ký danh đệ tử như hắn cũng có thể tu luyện Tiểu Hóa Dương Công, mọi người vốn rất không thích đấy.

Cộng thêm hắn lại là kẻ có tiền trong hàng đệ tử, là dê béo lớn duy nhất dựa vào tiền bạc để vào môn, vì vậy cũng dễ hiểu khi bị người oán thầm vài câu sau lưng.

Nhưng bọn họ nào biết rằng, hắn tốn chính là tiền, tu lại không phải công, mà là mệnh.

Ở trên chuyện tiền tài, hắn nghĩ rất thoáng, trong ngày thường, hắn sẽ thường để những sư huynh này chiếm chút tiện nghi từ chỗ hắn, vì vậy trên cơ bản thì quan hệ giữa hắn và hầu hết đệ tử đều không tồi.

Bất quá, người thật sự tính là bằng hữu đấy, ngoại trừ Bạch Tiêu Thiên, thì cũng chỉ có Điền Thiết Sinh cùng là môn hạ của La sư.

Vừa nghĩ tới khả năng mình thật sự không sống được bao lâu, tâm tình của Thẩm Lạc trở nên kém kỳ lạ, sâu trong đáy lòng lại hơi có chút rét run, bước chân cũng không khỏi nhanh hơn ba phần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!