Dịch: Vong Mạng
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Đám mây đen hình sói ngay lập tức nổ tung, hóa thành lớp lớp khói đen tỏa mạnh ra khắp bốn phía, hung hăng nện lên khắp cả bề mặt tầng hào quang màu đỏ.
Sau khi phát ra luồng lửa đỏ rực nóng bỏng kia, vầng hào quang được hình thành từ sáu cây cờ nhỏ tựa như đã tiêu hao hơn nửa lực lượng, tối đi khá nhiều, lúc này lại bị lớp lớp khói đen đánh tới, chỉ thoáng chốc liền xoẹt một tiếng rồi vỡ tan ra, theo đó, sáu người Vu Diễm cũng bị một lực vô hình chấn bay ngược ra ngoài.
Khói đen tiếp tục cuồn cuộn lan ra, hơn nữa còn kèm theo cả một đợt sóng lửa bỏng rát.
Dù thân ở trên mặt đất, đám người Thẩm Lạc cũng cảm nhận được một luồng khí nóng bức người phả thẳng vào người, trên mặt cảm giác bỏng rát, vậy cũng đủ hiểu sức nóng mà đám lửa đỏ kia khi nổ tung khủng khiếp thế nào.
Nhưng chính vào lúc này, một cái bóng nhân khi khói đen lan tỏa lại nhắm phía xa xa mà chạy. Cái bóng đó chính là Hắc Lang Vương.
Hắc Lang Vương lúc này đã khôi phục lại hình dạng đầu sói thân người như lúc trước, chỉ là nửa người nó bị cháy đen, cánh tay trái biến mất không tăm tích, chắc chắn là đã bị hủy bởi ngọn lửa đỏ kia.
Ngay lúc này, hai tia sáng, một vàng một bạc, bỗng bay từ dưới lên, nhìn kỹ thì là hai thanh bảo kiếm hai màu vàng, bạc kéo theo một dải sáng như sao chổi, khí thế anh dũng như rồng, dùng tốc độ nhanh như điện chớp, từ hai hướng tạo thế gọng kìm chém thẳng vào Hắc Lang Vương.
Hắc Lang Vương ngửa phắt đầu, ầm một tiếng, miệng phun ra một khối cầu lớn chừng nắm tay tỏa ánh sáng chói mắt màu đỏ thẫm đập thẳng lên hai thanh kiếm.
Một tiếng nổ cực lớn vang lên.
Sóng khí cuồn cuộn quét ra, hai thanh bảo kiếm một vàng một bạc cũng theo đó bị đánh văng đi.
Có điều khối cầu màu đỏ thẫm kia cũng có thêm một vết rạn, đồng thời hào quang quanh nó cũng ảm đạm đi quá nửa.
Miệng Hắc Lang Vương hự một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Hai cái đùi ở phần thân dưới của nó lóe lên tia sáng màu đen(*) rồi hóa thành hai cái đùi sói.
Trong mắt Hắc Lang Vương hiện lên vẻ phẫn hận nhưng nó cũng không dám ở lại thêm nữa, miệng lại phun ra một đám khói đen bao khỏa cả thân thể nó lại, tiếp đó từng đợt yêu phong màu đen nổi lên khắp xung quanh, tốc độ của Hắc Lang Vương thoáng chốc tăng lên gấp bội, chỉ trong khoảnh khách đã biến mất ở chân trời phía xa.
Mắt thấy Lang vương chạy trốn, đám sói xám đang công thành lẫn đám sói đen đã lọt vào trong thành đều mất hết chiến ý, tất cả nhao nhao chạy tán loạn, thoáng cái đã biến vào khu vực hoang dã phía ngoài thành.
Hai bóng người từ ngoài thành bay vụt tới, nhìn kỹ thì là một nam tử trung niên vận áo bào đỏ và một lão giả hói đầu.
Hai người hiển nhiên là lực lượng mai phục ngoài thành, kết hợp với đám người Vu Diễm để nội ứng ngoại hợp, quyết một lần tiêu diệt dứt điểm Hắc Lang Vương kia, đáng tiếc là lại để nó chạy thoát.
Cũng may Hắc Lang Vương đã bị trọng thương bỏ trốn, đám sói kia cũng bị đánh lui, đại nguy cơ mà Phượng Trình thành phải đối mặt cũng đã theo đó tan thành mây khói.
Thẩm Lạc thấy vậy, nội tâm căng thẳng cũng dần thả lỏng.
Kết quả là nội tâm vừa buông lỏng, sự mệt mỏi tích tụ từ trước liền bộc phát khiến hắn còn chưa kịp ú ớ gì đã thấy trước mắt đen ngòm một khoảng rồi lăn ra bất tỉnh.
Trong thoáng chốc, Thẩm Lạc cảm giác như mình đã trôi nổi trong một không gian kỳ quái, quanh hắn là hào quang năm màu rực rỡ nhưng lại rất mờ ảo, nhìn không rõ ràng.
Hắn muốn đưa tay dụi mắt, thình lình phát hiện tay chân không hề nghe sự chỉ huy của bản thân.
Thẩm Lạc thầm cả kinh, muốn lớn tiếng la lên nhưng rồi lại phát hiện ra miệng mình cơ bản không phát ra nổi chút xíu âm thanh nào.
Ngay sau đó, một hồi đau nhức dữ dội từ khắp tứ chi truyền tới, tựa hồ như đang có nhiều lực kéo từ những những hướng khác nhau giằng giật hắn.
Cảm giác đau nhức dữ dội này thoáng chốc từ tứ chi lan ra khắp cơ thể. Thân thể y như sắp bị vô vàn lực lượng xé ra thành từng mảnh nhỏ.
Hắn rất muốn giãy giụa nhưng không cách nào thoát ra nổi, chỉ có thể chìm trong cảm giác thống khổ như bị tra tấn này.
Không biết sau bao lâu, không gian bốn phía đột nhiên tấm kính bị vỡ, hóa thành vô số mảnh vụn.
…
Trong phòng dành cho đệ tử của Xuân Thu quán, Thẩm Lạc khẽ run người, mở choàng mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!