Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
***
"Thẩm lão đệ, hôm nay rượu này xem ra không uống được rồi, ngươi nói cho ta biết chỗ ở, ngày khác ta tới tìm ngươi, chúng ta uống cho thống khoái."
Vu Mông thu tầm mắt lại, một tay vỗ đầu vai Thẩm Lạc nói.
"Không dối gạt Vu đại ca, kỳ thật ta vừa tới thành này không lâu, về phần chỗ ở..." Thẩm Lạc cố ý cười khổ một tiếng, nói đến hàm hàm hồ hồ.
"Ồ? Nguyên lai lão đệ không phải người bản thành, lại nguyện liều chết thủ thành, hảo đảm phách, hảo huynh đệ!" Vu Mông nghe vậy khẽ giật mình, sau đó giơ ngón tay cái lên nói với Thẩm Lạc.
Ba tên tùy tùng kia nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Lạc cũng mang theo mấy phần thân thiết.
"Vu đại ca quá khen, ta cũng là vì tự vệ, tận lực một chút mà thôi." Thẩm Lạc vội vàng khoát tay nói.
"Ha ha, thế đạo này, hán tử huyết tính như Thẩm lão đệ quả thực không nhiều lắm! Thẩm lão đệ, ngươi nếu ở trong thành không có chỗ dừng chân, không bằng trước theo ta về nhà đi."
Vu Mông cười lớn một tiếng, sau đó nghĩ tới điều gì, hỏi.
"Xác thực còn chưa kịp tìm chỗ ở, vậy phải quấy rầy Vu huynh rồi." Thẩm Lạc vốn đang nghi hoặc đầy mình, liền thuận thế đáp ứng.
"Quấy rầy cái gì? Huynh đệ một nhà, nói khách khí gì chứ, đi!" Mày hổ Vu Mông nhếch lên, đưa tay nắm bả vai Thẩm Lạc nói.
Mấy người dọc theo đường ngựa đi, đi vào chỗ chòi gác đầu tường, đang tính đi xuống cầu thang tường thành, liền thấy ba năm binh lính thân mang áo giáp đang đỡ lấy một trung niên nam tử dáng người to mọng, từng bước một đi lên đầu thành.
Thẩm Lạc cúi đầu nhìn lại, thấy nam tử kia làn da trắng nõn, bên miệng là râu ngắn màu vàng, trên thân phủ một kiện áp giáp rất không vừa vặn, nhìn tựa như một đoàn thịt ba chỉ trong xác rùa đen, cực không cân xứng.
Đoàn người nam tử trung niên cũng nhìn thấy bọn người Vu Mông đang từ đầu thành đi xuống, tạm thời đứng lại tại chỗ.
Binh lính lập tức vịn gã dựa vào một bên tường thành, nhường đường ra.
"Các ngươi đưa Điền Xung trở về trước đi." Vu Mông nghiêng người, phân phó với mấy người còn lại.
Ba tên tùy tùng kia đáp ứng, liền giơ lên thi thể Điền Xung lên, sau đó theo cầu thang tường thành đi xuống.
Lúc đi ngang qua trung niên mập mạp, y nhìn thấy vết máu trên lá cờ biến thành màu đen, đầu đầy mồ hôi lạnh chảy xuống.
Thẩm Lạc theo Vu Mông đi xuống đầu tường, đi tới bên cạnh người kia.
Lưu đại nhân. Vu Mông ôm quyền nói.
Vu... Vu hiền chất. Nam tử trung niên vội vàng lấy ra khăn lụa, lau mồ hôi trán.
"Lần này súc sinh công lên đầu thành không ít, lưu lại thi thể cũng không ít, nhất định phải nhanh xử lý tốt, vừa vặn có thể xẻ ra làm lương thực dự trữ cho bách tính trong thành. Ngoài ra, mấy chỗ tường thành bị tổn hại, nhất định phải nhanh tu sửa."
Vu Mông quay đầu nhìn đầu tường một chút, nói ra.
"Hiền chất yên tâm, ta đã sai người đi làm." Lưu đại nhân nói gấp.
Vu Mông gật gật đầu, cũng không nhiều lời nữa, mang theo Thẩm Lạc tiếp tục đi xuống thành.
Vị Lưu đại nhân kia vốn còn tính mở miệng nói cái gì, thấy Vu Mông cũng không quay đầu lại, lời đến khóe miệng liền nuốt trở vào, lại lau mồ hôi, dưới mấy người nâng đỡ, tiếp tục đi lên đầu tường thành.
"Vị Lưu đại nhân này là ai?"
Thẩm Lạc đi xuống tường thành, mở miệng hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!