Chương 27: (Vô Đề)

Dịch: Vong Mạng

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Thẩm Lạc thấy vậy lòng liền căng thẳng, đang định quay đầu nói gì đó với hán từ mày hổ thì sắc mặt đột nhiên đại miệng, miệng hét lớn:

Tránh ra.

Vu Mông cũng chỉ tích tắc đã cảm giác được có một bóng đen chụp từ trên đầu y xuống, nhưng lúc này quay người lại thì quá trễ, chỉ có thể dùng hai tay nắm chuôi đao, vận sức đâm xéo ngược lên phía sau lưng.

Một tiếng két chói tai vang lên.

Cây Trảm Mã đao bản rộng trong tay Vu Mông lại bị con sói đen khổng lồ xuất hiện bất ngờ kia cắn chặt trong miệng, tạo ra một tràng những tiếng kim loại ma sát ghê răng.

Mặc kệ Vu Mông ra sức rút thế nào cũng không kéo ra được nửa phân.

Rắc một tiếng, con sói đen hất mạnh đầu, đồng thời răng cắn mạnh một cái, tức thì thanh Trảm Mã đao cứ thế bị cắn đứt.

Đao vừa gãy, Vu Mông đã lăn nhanh về trước, tránh thoát một trảo của sói đen, cấp tốc hướng Thẩm Lạc hô lớn: Đi.

Thẩm Lạc chỉ thấy cự trảo sắc như dao của con sói lóe hắc quang, hóa thành một chuỗi trảo ảnh mờ mờ bổ xuống hậu tâm Vu Mông. Hắn cắn răng quyết định không lùi mà vọt lên trước hai bước, đơn đao trong tay cũng hóa thành một đường hàn quang đánh tới.

Hắn lần này dùng hết mười phần sức lực, bổ thẳng đơn đao cắm sâu mấy tấc xuống chỗ đầu vai con sói.

Có điều gân cốt con sói đen này không biết cứng hơn đám sói xám kia bao nhiêu lần mà một đao cực mạnh bằng hết sức lực của Thẩm Lạc dù đúng là đã găm được vào xương của nó, nhưng chỉ thế chứ không thể tiến thêm cũng không thể nào rút ra nổi.

Thế nhưng con sói bị đau cũng khiến tốc độ trảo xuống của nó chậm lại, đủ để Vu Mông tranh thủ thời cơ nghiêng lăn qua một bên rồi cấp tốc bật tôm đứng dậy.

Thẩm Lạc thấy thế cũng quyết đoán buông đơn đao, lui lại đứng sóng vai với Vu Mông.

"Con sói này khí lực quá mạnh mẽ, ta lại mất đao nên chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản nó, ngươi tranh thủ lao ra." Vu Mông cảm kích nhìn Thẩm Lạc rồi nói.

Kế đó, Vu Mông không chờ hắn đáp ứng đã tiện tay cầm một thanh đơn đao dưới đất lên, vung tay đánh bay một con sói xám trước mặt rồi một lần nữa quần thảo với sói đen, nhưng chỉ thoáng chốc y đã rơi xuống thế hạ phong, liên tiếp dính đòn.

Dưới tình thế cấp bách, Thẩm Lạc bỗng đưa mắt nhìn qua một lá cờ trên mặt đất, một ý niệm bỗng nổi lên trong đầu.

Nếu như con sói đen này mạnh mẽ, hung hãn như thế, đao thương bình thường khó có thể khiến nó bị thương, vậy sao không thử Tiểu Lôi phù một chút?

Hắn tuy chưa từng thành công trong đời thực nhưng lúc này tình cảnh ép bức, không thể suy tính nhiều, bất kể là cách nào cũng phải thử.

Hắn vội cúi người, kéo lá cờ từ cột cờ xuống, kế đó dùng hai ngón tay chấm máu sói còn dính trên người, bộ dáng như chuẩn bị vẽ bùa lên mặt lá cờ.

Chỉ là hắn bỗng nghĩ tới điều gì đó xong quyết liều lĩnh, lau sạch máu sói đi rồi nhanh chóng cắn rách ngón tay mình.

Hắn hít sâu một hơi, không thèm để tâm chuyện tạo thế đứng trung bình tấn, chỉ tập trung bắt đầu vẽ phù văn lên cờ.

Đã có quá trình luyện tập liên tục trước đó, việc vẽ phù Tiểu Lôi phù hiện tại với hắn chỉ là chuyện nhỏ, tựa hồ vẽ một lèo là xong.

Phù văn vừa thành, hắn lập tức cầm lá cờ lên, xoay người nhìn về phía Vu Mông.

Lúc này, hắn mới phát hiện thời gian trước sau chỉ có bảy, tám hơi thở thôi nhưng tình hình xung quanh lại có biến hóa không nhỏ.

Càng lúc càng có nhiều sói xám leo lên đầu tường, lẫn trong đó còn có cả sói đen. Chúng dồn ép những người giữ thành phải liên tục lui về phía hai vọng gác, điều này khiến hai người Thẩm Lạc, Vu Mông càng lẻ loi trơ trọi.

Không ít sói xám bắt đầu đổi hướng, tham gia vây giết Vu Mông.

Thiếu gia… Một tiếng hét vang lên.

Thẩm Lạc nhìn về phía phát ra âm thanh liền thấy bốn tên tùy tùng của Vu Mông người nào cũng bê bết máu, đồng thời đang ra sức đánh từ một vọng gác tiến về phía này. Có điều số lượng sói trên đầu tường quá nhiều, bọn họ dù có liều mạng cơ bản cũng không thể đánh tới được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!