Chương 15: Sơn thôn quỷ dị

Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Vật trong tay hắn, rõ ràng là nửa sợi dây đằng ướt nhẹp và một đống bùn đất ẩm ướt, phía trên còn mang theo một cây cỏ xanh mượt dài vài tấc.

"Đây là có chuyện gì?"

Thẩm Lạc vội vàng quăng thứ trong tay đi, nhanh chóng lướt nhìn chung quanh, cơn buồn ngủ còn sót lại trong nháy mắt không còn chút nào.

Giờ phút này hắn không phải đang ngồi trên giường nhỏ trong phòng, mà ngồi trên một chỗ hoang dã đầy bùn đất.

Sắc mặt Thẩm Lạc khó coi bò lên, nhìn khắp bốn phương.

Lúc này hắn mới phát hiện, hai bên chỗ nằm là cỏ dại rậm rạp, tiếng côn trùng kêu liên hồi, trước sau mơ hồ có thể thấy được là một con đường nhỏ lầy lội chỉ có thể một người đi qua, không biết thông đến phương nào.

Mà nơi xa hơn một chút, tất cả đều là sương mù nhàn nhạt, khiến cho ánh mắt càng bị ngăn trở, căn bản không thấy rõ cho lắm.

Thẩm Lạc dùng hai bàn tay hung hăng vỗ vỗ trên mặt, cảm giác đau rát truyền đến, nói cho hắn biết lúc này không phải đang nằm mơ.

"Chuyện gì xảy ra? Ta rõ ràng đang ngủ trong phòng, sao đột nhiên đi vào địa phương như thế này? Hẳn là bị người vô thanh vô tức bắt cóc ra khỏi Xuân Thu quan?"

Vừa nghĩ đến đây, Thẩm Lạc vội vàng kiểm tra lại quần áo trên người, lại nâng ống tay áo lên, nhìn kỹ tiêu chí Xuân Thu quan trên ống tay áo. Tiếp đó hoạt động tay chân một chút, trong lòng khẽ buông lỏng.

Hắn nhớ mang máng hôm qua bởi vì quá mệt mỏi, thế là để nguyên áo quần ngủ. Bây giờ quần áo trên người không thay đổi gì, thân thể cũng không có gì dị thường.

Trong lòng Thẩm Lạc tràn đầy kinh nghi, nhưng biết việc cấp bách trước mắt, là làm rõ chính mình bây giờ đang ở đâu.

Hắn ép buộc chính mình tỉnh táo lại, lần nữa dò xét bốn phía.

Trong không khí phụ cận tràn ngập một cỗ khí tức âm hàn, rõ ràng là mùa hè, lại lạnh giống như cuối thu, làm cảm giác quần áo trên người có chút mỏng manh, không khỏi lấy tay xiết chặt quần áo.

Thẩm Lạc chợt nhớ tới cái gì, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời cao.

Bầu trời giống như một tấm màn đen vô biên, chỉ có một vầng trăng cô độc giống như loan nha treo trên bầu trời, toả ra một chút quang mang không sáng lắm, hiện tại hiển nhiên là ban đêm.

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Lúc này, từng tiếng gió ô ô từ đằng xa truyền đến, phảng phất quỷ khóc vậy, lại thổi tan sương mù phụ cận đi rất nhiều, rốt cuộc có thể nhìn thấy một chút cảnh vật mơ hồ.

Hắn hít sâu một hơi, cẩn thận đi dọc theo đường nhỏ tiến lên.

Không lâu sau, hai bên đường bắt đầu xuất hiện từng mảnh từng mảnh đất đai bằng phẳng, có nơi còn trồng từng dãy cây nông nghiệp, xem bộ dáng là từng khối ruộng đồng.

Trên những ruộng đồng không có cây nông nghiệp kia bùn đất bị xoã tung, hẳn là vào ban ngày mới cày xới không lâu.

Thấy tình hình này, tâm tình Thẩm Lạc hơi buông lỏng mấy phần.

Đã có ruộng đồng, còn có dấu hiệu người ở, vậy hắn sẽ không gặp nguy hiểm gì, mặc dù không rõ chính mình tại sao lại vô duyên vô cớ chạy đến nơi đây, nhưng lúc này cũng không có thời gian để xem kĩ.

Bước chân hắn tăng nhanh mấy phần, tiếp tục chạy dọc theo con đường nhỏ nông thôn này.....

Sương đêm thưa dần, cảnh sắc phương xa cũng dần dần đập vào mí mắt.

Gần dặm phía trước, mơ hồ có thể nhìn thấy một ít phòng ốc thưa thớt xây dựa lưng vào núi, còn có lẻ tẻ một ít lửa đèn, nhìn có chút mơ hồ.

Thẩm Lạc thấy vậy, trong lòng vui mừng.

Chỉ cần qua bên kia, hẳn là có thể hiểu rõ chính mình đang ở nơi nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!