"Thẩm đạo hữu, nhìn bộ dáng ngươi người không ra người quỷ không ra quỷ này, rất thống khổ nha? Ta miễn cưỡng phát thiện tâm, tiễn ngươi lên đường một đoạn." Triệu Thông khẽ quát một tiếng, nhấc chưởng lên tính bổ xuống đỉnh đầu Thẩm Lạc.
Dừng tay. Hoàng Dịch đột nhiên gầm lên một tiếng.
Triệu Thông nghe vậy chần chờ một chút, tay treo ở giữa không trung, không đập xuống.
Vì sao ngăn ta? Triệu Thông cau mày hỏi.
"Lúc trước ta ngăn hắn không ra tay với ngươi, ngươi cũng không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà ra tay." Hoàng Dịch nói ra từng chữ.
"Hoàng đạo hữu, ngươi hẳn là quên? Lần này ngươi che chở ta vốn là vì trả lại ân tình sư tôn của ta, cũng không phải gọi ngươi tới để cản trở ta!"
Triệu Thông khẽ quát một tiếng, không vui nói.
"Vậy cũng không được." Hoàng Dịch chém đinh chặt sắt nói.
"Ngươi nói không được? Vậy ngươi ngăn cản được ta rồi hẵng nói." Triệu Thông nhếch miệng cười một tiếng.
Nói xong, lòng bàn tay gã sáng lên hồng quang, trùng điệp vỗ xuống đầu Thẩm Lạc.
Chỉ nghe Ầm một tiếng vang lên, toàn bộ thân thể Thẩm Lạc trùng điệp ép xuống, mặt đất dưới thân băng liệt, lập tức sụp đổ xuống một cái hố to sâu hơn một trượng.
Thân thể Thẩm Lạc rơi vào trong đó, đầu vô lực rủ xuống một bên, chỗ tai mắt mũi miệng đều có một vệt máu, uốn lượn như tiểu xà chảy ra, khí tức trên người tán phát ra đã yếu ớt tới cực điểm.
Triệu Thông!
Bỗng nghe một tiếng quát lớn truyền đến, Hoàng Dịch đột nhiên nâng cánh tay phải lên chém xuống tay trái mình.
Phốc!
Một đạo huyết quang chợt hiện, cánh tay trái của Hoàng Dịch trực tiếp bị chém bay lên, bị y tung một cước đá về phía Triệu Thông.
Triệu Thông thấy cánh tay tràn đầy máu độc kia bay thẳng đến mặt mình, lập tức hoảng hốt, cũng không lo tiếp tục bổ xuống Thẩm Lạc một trọng kích nữa, vội vàng né tránh.
Triệu Thông sau khi đứng vững, nhìn sắc mặt Hoàng Dịch trắng bệch, khí tức toàn thân bất ổn, không khỏi cảm thấy chính mình vừa rồi kinh hoảng mà bị sỉ nhục, Hoàng Dịch trước mắt còn có thể là đối thủ của mình sao?
"Ngươi thật muốn đối địch với ta?"
Triệu Thông tức giận nhìn Hoàng Dịch, lạnh giọng hỏi.
"Ta nói, ngươi không được giết hắn." Cánh tay Hoàng Dịch còn đang nhỏ máu, giọng nói kiên cường như bàn thạch.
Triệu Thông không nói, trong lòng tính toán, lúc trước Hoàng Dịch giết không ít người, điểm tích lũy trên thân không ít, nếu mình giết y và Thẩm Lạc, như vậy giá trị những phần tích lũy kia chẳng phải là rơi vào tay mình sao?
Hoàng Dịch nhìn thần tình trên mặt gã biến hóa rất nhỏ, cũng đã biết gã đã động sát tâm.
"Muốn giết ta, vẫn phải xem ngươi có đủ phân lượng hay không." Thần sắc Hoàng Dịch không đổi, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Thông.
Triệu Thông nghe y nói như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy kiêng kị.
Nhưng rất nhanh, lòng y tràn đầy tham lam bỏ qua một tia kiêng kị cuối cùng.
"Thẩm Lạc và ngươi không thân chẳng quen, các ngươi cũng bất quá mới vừa quen mà thôi, người vì sao lại thiên vị cho hắn?" Sát tâm Triệu Thông đã nổi lên, ngoài miệng vẫn còn tiếp tục nói.
"Ta cần giải thích với ngươi sao?"
Hoàng Dịch liếc nhìn gã, lãnh đạm nói.
"Ngươi! Tốt, tốt, tốt, đã vậy, ngươi đi chết chung với hắn đi." Triệu Thông giận tím mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!