Chương 38: Khai trương trở lại

Bên trong huyện đường Giang Phổ.

Tào Nghị cất tiếng cười to làm kinh sợ lũ chim đang đậu trên cành cây khô.

- Ha ha, ngươi tới quậy tơi bời tại Kim Ngọc Lâu thiệt hả?

Tiêu Phàm mặt khẽ đỏ, ngượng ngùng nói:

- Thảo dân quá mức càn rỡ, thật hổ thẹn vô cùng.

- Ha ha, ngươi hổ thẹn cái gì chứ? Thương trường như chiến trường, không phải ngươi chết thì chính ta mất mạng. Kim Ngọc Lâu trước kia cùng từng dùng thủ đoạn đê tiện khi đối phó với Túy Tiên Lâu của ngươi sao?

Tào Nghị cười cười, đột nhiên nheo mắt, nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, nói:

- Bản quan với ngươi cũng qua lại vài lần, về việc đến đập chiêu bài quán của người khác, ta không tin là ngươi lại dễ xúc động đến vậy. Lần này đại náo Kim Ngọc Lâu, đắc tội hoàn toàn với Hoàng tri huyện, ngươi chẳng lẽ lại không biết sẽ có hậu quả gì sao?

Tiêu Phàm cười nói:

- Đại nhân thứ lỗi, thảo dân mặc dù có tiếng là chưởng quầy Túy Tiên Lâu, nhưng thực tế thì cũng chỉ là làm hộ cho bố vợ mà thôi, hưởng lộc của người thì phải vì người ra sức. Túy Tiên Lâu không có thu nhập, thâm hụt tiền, thảo dân mất mặt là chuyện nhỏ, đại nhân không có tiền thu về mới là chuyện lớn. Cho nên thảo dân bất chấp cái gì gọi là mặt mũi của Hoàng tri huyện.

Tào Nghị khẽ cười vài tiếng, lấy tay chỉ Tiêu Phàm, nói:

- Tiểu tử ngươi lại nói không thật lòng rồi! Bản quan chẳng lẽ chỉ là tên ngu ngốc, không nghe nổi một câu nói thật sao?

Tiêu Phàm do dự một chút, rồi rụt rè nói:

- Một khi đại nhân đã muốn nghe lời thật lòng, xin đại nhân bỏ quá cho vài lời không chừng mực.

- Cứ nói đi!

- Đại nhân là người có tham vọng, tương lai thành tựu của ngài tuyệt không chỉ làm một chức quan tri huyện bát phẩm nho nhỏ này, cách tiến thủ trên quan trường, chậm mà chắc mới là vương đạo. Theo tiểu nhân suy đoán, mấy ngày nay chắc ngài đã đi mượn sức, kết giao với quan lại lớn nhỏ tại huyện Giang Phổ này rồi chứ? Đại nhân có Yến vương chống lưng phía sau, quyền lực ngất trời. Hôm nay lại có Trần gia góp lực tiền tài, tiếp theo lôi kéo các quan viên lớn nhỏ thì cũng đơn giản hơn nhiều.

Hôm nay thảo dân càn rỡ đại náo Kim Ngọc Lâu, thực chất cũng là tạo cho đại nhân một cơ hội thăm dò, xem quan trường tại Giang Phổ này sâu hay cạn mà thôi!

- Thử thế nào?

Tiêu Phàm vuốt mũi cười khổ:

- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì thảo dân sẽ nhanh chóng bị tống vào ngục thôi.

Tào Nghị nhíu mày nói:

- Ngươi nói là Hoàng tri huyện ra lệnh bắt ngươi? Hắn cấp cho ngươi tội danh gì?

Tiêu Phàm thở dài:

- Đại nhân người làm trong quân đội lâu ngày, chắc là cũng không rõ lắm về quan trường, làm quan muốn bắt một tên dân đen bỏ tù, còn cần phải tìm tội danh sao?

Tào Nghị chớp chớp mắt, như chợt hiểu ra:

- Bản quan hiểu rồi.

Nhìn thoáng qua Tiêu Phàm, Tào Nghị trầm giọng nói:

- Ngươi là cũng là một nhân vật, cứ về đi, yên tâm, bản quan đảm bảo, ngươi sẽ không bị tống ngục đâu!

Tiêu Phàm kính cẩn chắp tay, lúc xoay người ra sau, trên môi khẽ nở một nụ cười.

Tiêu phàm đi không lâu, lão phó quản gia của Tào Nghị đi vào sương phòng thấp giọng nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!