Sau hai tuần, phần hóa trang cơ bản của các diễn viễn đều được quay chụp xong, công tác chuẩn bị đã tương đối ổn thỏa. Tài liệu tuyên truyền cũng đã sắp xếp đâu ra đó.
Cố An Kỳ và Trịnh Văn Quân nhận kịch bản chính thức, ở ô diễn viên chính đã in sẵn tên bọn họ.
Cố An Kỳ cầm kịch bản, theo thói quen đọc lướt một lần, đại khái cũng hiểu rõ kết cấu nội dung kịch bản. Cha nữ chính qua đời khi cô còn nhỏ, sau đó mẹ lại có quan hệ với một vị nhà giàu, không bao lâu sau khi phu nhân nhà giàu đó qua đời thì được gả vào nhà đó làm phu nhân, mà nữ chính cũng nhờ đó mà trở thành tiểu thư. Nhưng dù vậy thì cô vẫn rất khổ cực, luôn phải chịu đựng người chị Ôn Bội Quân ( con gái của cha dượng) bắt nạt, ngược đãi, mà không dám mở miệng nói với mẹ, chỉ cố gắng tích cóp tiền bạc, hi vọng sớm được rời khỏi gia cảnh bức bối ngột ngạt đó.
Bước ngoặt xảy ra vào bữa tiệc tối mừng sinh nhật mười tám tuổi của người chị. Khi đó vị hôn phu mới đính hôn của cô chị trở về từ Anh quốc đến dự tiệc, vô tình thấy cảnh cô ta hành hạ nữ chính, thành ra ấn tượng về cô chị vô cùng kém, mà đối với nữ chính lại có chút thương mến. Về sau dần dần tỏ ra quan tâm đến nữ chính, hai người từ từ thắt chặt quan hệ.
Nữ chính bị vùi dập thê thảm sẽ thu hút quan tâm của người xem, thường thường họ sẽ một mặt nhớ đến nữ nhân chính đáng thương, lo lắng buồn phiền cho cô ta, mặt khác sẽ sục sôi căm giận hận không thể lấy d.a. o c.h.é. m c.h.ế. t người chị của nữ chính. Kiểu vai nữ người thứ ba vẫn thường là tâm điểm cho khán giả "ném đá", nhưng nữ chính là lại dựa vào tính cách nhu nhược yếu đuối của mình để lấy lòng khán giả, khiến người xem yêu mến, ủng hộ.
Như vậy tuy nhân vật chính chịu thiệt thòi, nhưng bởi thế nên người xem mới động lòng. Bộ phim này rồi sẽ rất nổi tiếng, Cố An Kỳ nhận xét.
"Sáng mai sẽ tổ chức họp báo công bố dàn diễn viên. Có thể hai người sẽ bị hỏi về tin đồn vừa rồi, nhưng dù thế thì cũng chỉ im lặng không nhắc tới nó, cố gắng hướng đám phóng viên đó đến bộ phim sắp quay là tốt nhất." Dương Văn Lâm dặn một câu, "Còn nữa…"
"Nghe điện thoại đi, mau nghe điện thoại. Ba Dương nghe điện thoại, mau nghe điện thoại." Ba người bị tiếng chuông điện thoại kì quặc bất thình lình vang lên làm cho giật mình, nhất là Cố An Kỳ, nụ cười trên mặt bỗng chốc cứng đờ.
Cái này…cái này chẳng phải là nhạc chuông mà vào một ngày chán đời túm được di động của Dương Văn Lâm, cô đã nổi ác tâm mà cài hay sao? Thế quái nào mà đến giờ anh ta còn giữ vậy?
"Khụ khụ, tôi đi nghe điện thoại một chút." Dương Văn Lâm có chút ngượng ngùng, vội móc di động đi ra ngoài.
Không lâu sau, Dương Văn Lâm trở lại, mây đen kéo đầy mặt, lông mày nhíu lại. Nhìn sắc mặt của anh, trong lòng Cố An Kỳ dậy lên dự cảm không tốt: " Xảy ra chuyện gì sao?"
" Bên chế tác người ta nói phải loại cô ra, đổi người khác diễn." Dương Văn Lâm nhìn thật sâu vào mắt Cố An Kỳ, hơi ái ngại rằng cô có thể bị shock.
" Cái gì? Đổi người vào lúc này á? Không phải ngày mai là họp báo rồi sao?" Trịnh Văn Quân sửng sốt, "Phải chăng là nhầm lẫn?"
"Không phải nhầm lẫn đâu, là bên tài trợ muốn dành chỗ cho người khác."
Trịnh Văn Quân thở hắt ra một hơi, chán chẳng muốn nói. Nhà tài trợ đối với tổ kịch là vô cùng quan trọng, cho nên bọn họ vẫn thường mang tiền tài trợ ra để "mua" một hai vai cho mấy diễn viên ít tiếng tăm nhưng có giao tình.
Đây là luật bất thành văn trong việc tài trợ.
"Tôi có thể biết đó là ai không?" Cố An Kỳ chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo không hề lẫn một chút gì giận dữ hay không cam lòng, giọng điệu ổn định, không có thái độ phản đối, như thể những điều cô vừa nghe chỉ là một câu chuyện thường nhật không lấy gì làm lạ.
"Là Diệp Y Dung sao?" Cố An Kỳ nhướn mày.
Đôi lông mày của Dương Văn Lâm lại siết chặt hơn, không trả lời. à, Cố An Kỳ nhếch mép, cười chế nhạo, cô đã có đáp án của mình. Hóa ra lúc trước Diệp Y Dung gọi điện là vì chuyện này…
"Dương tiên sinh, nếu vai chính trong "Vệ Sĩ Của Cô Bé Lọ Lem" của tôi đã bị hủy, ba tháng tới tôi coi như rỗi rãi, tôi có thể xem một kịch bản khác được không?" Cố An Kỳ bỏ qua luôn việc nhân vật của mình bị đổi, có ý muốn sớm làm việc tiếp, hi vọng tìm được một kịch bản khác mà mình thích.
"Các kịch bản khác tôi đều đã xem qua rồi, không có cái nào xuất sắc cả. Hơn nữa, so với "Vệ Sĩ Của Cô Bé Lọ Lem", bất luận là tiền đầu tư hay tổ kịch, đội hình diễn viên đều kém xa. Thời gian phát sóng đều vào đêm khuya, người xem vô cùng ít." Dương Văn Lâm phân tích: " Nếu cô muốn khởi nghiệp lại lần nữa thì bộ phim đầu tiên là vô cùng quan trọng, không thể cứ diễn loạn là được.
Tôi sẽ thỏa hiệp lại với tổ kịch của "Bảo vệ cô bé Lọ Lem", cô đừng xem kịch bản khác vội."
"Nụ cười của người ấy, luôn rực rỡ như thế. Có thể đem thế giới của tôi, từ hai màu đen trắng trở nên rực rỡ." Giữa lúc Cố An Kỳ định lên tiếng thì di động của Trịnh Văn Quân đột nhiên đổ chuông, nhạc chuông hiển nhiên là ca khúc mới nhất của anh: Vụt Mất.
" Điện thoại của đạo diễn Lâm à?" Trịnh Văn Quân có chút bực bội, giữa lúc này Lâm Hạc Quần gọi để làm cái gì cơ chứ? Nhưng anh cũng chẳng lảng tránh mà bắt máy.
"A lô, đạo diễn Lâm, Trịnh Văn Quân đây."
"Số di động của Cố An Kỳ á? Cô ý vừa mới đổi hôm qua, mà anh cần gặp cô ấy sao?"
"Chờ chút, cô ấy ngồi ngay đây."
Trịnh Văn Quân đưa máy cho Cố An Kỳ. Cố An Kỳ khó hiểu tiếp điện thoại: "Alô, Cố An Kỳ đây."
"An Kỳ, tôi là Lâm Hạc Quần." Lâm Hạc Quần thường ngày ăn nói thô lỗ, tự nhiên lúc này lại trở nên lớ ngớ, giọng nói mang ý xấu hổ, khiến Cố An Kỳ cảm thấy có chút quái dị.
" Đạo diễn Lâm, chào anh." Cô khá là thắc mắc về ý đồ khi gọi điện của Lâm Hạc Quần nên tạm thời không biết phải nói gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!