Chương 18: (Vô Đề)

Khoảng hơn một giờ sau, Cố An Kỳ bước ra từ phòng hóa trang. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ to bằng bàn tay của cô được cọ vẽ trang điểm hết sức tinh tế, những lọn tóc xõa dài bên tài được cố định lại bằng một cái kẹp, để lộ ra đôi tai nhỏ xinh. Mái tóc đen nhánh được xõa dài trên chiếc áo ca rô màu đỏ, nhìn qua có vẻ rất ra dáng một nữ sinh ham học.

Thiết kế hình tượng như thế này, trông cô rất phù hợp với yêu cầu hình tượng của nữ chính tròn MV, cũng không biết vì sao, Trịnh Văn Quân lại thấy hơi buồn bực, thấy Cố An Kỳ chậm rãi bước tới thì không thèm bắt chuyện mà xoay người bỏ đi, coi thường một cách vô cùng trắng trợn.

Trên mặt Cố An Kỳ vẫn là nụ cười nhạt thường thấy, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, cứ thế bước đến vị trí chuẩn bị của mình.

Cảnh quay mà bọn họ sắp quay là nói về lúc Tiểu Dã còn đang tham gia một trận bóng rổ, còn Tiểu Thu thì ngồi trên khán đài cổ vũ cho cậu.

"Action!"

Tiểu Thu vội vàng nhìn tỉ số của trận đấu, cả người hơi nghiêng về phía trước, hai mắt mở to không hề chớp, nhìn chăm chú vào số điểm đang còn thay đổi, con ngươi cứ di chuyển theo từng cử động của bóng người cao ráo trên sân.

Toàn bộ trường quay nhất thời vô cùng yên tĩnh, ánh mắt của mọi người lập tức dán chặt lên người Cố An Kỳ.

Lâm Hạc Quần nhìn chằm chằm vào màn hình, đột nhiên chỉ vào Cố An Kỳ nói: "Hãy lột tả đi!"

Ống kính dần dần tiến lên phía trước, sắc mặt Tiểu Thu càng ngày càng lo lắng, hàng lông mày cong cong dần nhíu lại, khi thì hai mắt trừng lớn, khi thì làm như thở phào nhẹ nhõm, diễn cảm vô cùng tỉ mỉ tinh tế, cực kì đúng lúc. Cho dù là không nhìn sân bóng thì chỉ cần theo dõi nét mặt của cô là có thể biết được trận đấu đang trong giai đoạn nào, và đội bóng nào chiếm được ưu thế.

Thời gian còn lại không nhiều lắm, Tiểu Dã đã cướp được bóng, một mực liều c.h.ế. t chạy thẳng tới dưới rổ của đối phương, đột nhiên cô đứng bất dậy, dốc toàn lực hét tó: "Tiểu Dã cố lên!"

Ba điểm cho một úp rổ*. Trong phút chốc Tiểu Thu vô cùng hưng phấn, vẻ vui mừng trên mặt cứ y như mình là người chiến thắng vậy, quơ lấy bình nước rồi chạy thẳng xuống sân.

(*Úp rổ: bóng vào rổ.)

"Cắt! OK, chuẩn bị cảnh kế tiếp." Lâm Hạc Quần mặt không chút thay đổi nói, Âu Dương Thừa đứng bên cạnh nghe thấy vậy thì khóe miệng nhướn lên ra vẻ "nắm chắc phần thắng trong tay", đứng lên, không nói gì mà đi ra ngoài.

Anh biết, canh bạc này nhất định là anh thắng rồi.

Từ lúc đánh trúng bóng vào rổ cho đến bây giờ, Trịnh Văn Quân không biết là có chuyện gì đang xảy ra nữa, vừa nghe thấy Lâm Hạc Quần nói cảnh kế tiếp, tức khắc có chút ngây người, Cố An Kỳ thế mà lại, có thể thông qua sao?! Làm sao có thể!

Trịnh Văn Quân không thể tin nổi, chạy đến trước máy theo dõi, nhìn thấy cảnh vừa rồi đang chiếu trên màn hình thì nhất thời á khẩu không nói được gì.

Làm sao có thể? Cái này… Làm sao có thể?

Thần thái động tác của Cố An Kỳ lúc đó cứ như có một Tiểu Thu đứng trước mặt anh, Lo lắng cho mọi nhất cử nhất động đội bóng của Tiểu Dã, ánh mãi dõi theo Tiểu Dã mọi lúc, trong ánh mắt nóng nảy, sự âu lo càng đậm thêm vài phần.

Trịnh Văn Quân nhìn chăm chú vào hình ảnh trên máy theo dõi, trong đầu bỗng nổi lên ca khúc "Vụt Mất" của mình.

"Trong trí nhớ luôn có một người, mỗi khi nghĩ đến người ấy trái tim lại thấy ấp áp dù cho không kề bên, chỉ cần thế thôi, cứ như ngoái đầu lại là có thể trông thấy.

Nụ cười của người ấy, luôn rực rỡ như thế.

Có thể đem thế giới của tôi, từ hai màu đen trắng trở nên tươi mới.

Dọc đường đều có cô ấy làm bạn.

Vì tôi mà vui, vì tôi mà buồn, vì tôi mà đổ lệ.

Hình bóng của người ấy luôn tràn ngập trong kí ức tôi, là những đoạn hồi ức đẹp nhất.

Trong đầu tôi đều cất giữ những ấn tượng của người ấy

…"

Rốt cuộc cô ta đã làm như thế nào?

Ánh mắt Trịnh Văn Quân nhìn Cố An Kỳ cứ như là nhìn thấy quái vật vậy, lúc trước không phải là anh chưa xem qua những bộ phim và quảng cáo mà Cố An Kỳ đóng, người trong TV thật giống như là con rối vậy, động tác cứng ngắc, không có biểu hiện gì, ngốc nghếch đến nỗi khiến người ta cảm thấy như là đang xem một pho tượng vậy, nhưng mà bây giờ… thật sự là cùng một người sao?

Trịnh Văn Quân im lặng quay lại Studio, nhưng mà thần sắc có vẻ như là chưa bình thường lại được, trong đầu vẫn vang lên ca khúc của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!