Chương 10: (Vô Đề)

Mọi người còn đang nghĩ xem Cố An Kỳ sẽ làm gì tiếp theo thì cô quay người lại, rời khỏi nơi đấy.

Không giải thích gì, cũng chẳng làm gì, chỉ lẳng lặng bỏ đi.

Giống như sau khi xem xong một màn kịch vui, thì tự nhiên mà bước đi như vậy. Điều này làm cho tất cả mọi người choáng váng, trong khoảng thời gian ngắn ngược lại là không biết nên làm chút cái gì.

"Cố An Kỳ, sao chị không làm rõ chuyện với bọn họ? Như vậy chị sẽ bị hiểu nhầm đấy…"

"Làm rõ chuyện? Có thể sao?" Cố An Kỳ cười nhẹ, không nói nhiều, cứ như vậy tự mình sẵp xếp dọn dẹp lại bối cảnh và tấm bảng nội dung theo trật tự.

Cô làm việc quang minh lỗi lạc, nói chưa làm tức là không có làm, người khác tin hay không thì tùy. Muốn dùng những lời đồn đó làm cô tổn thương ư? Đúnglà quá ngây thơ. Từ lúc trước, khi vẫn còn là Lâm Huyên Di thời bắt đầu sống ở cô nhi viện, cô đang tự nhủ thầm với mình chỉ có một người được phép làm tổn thương cô.

Người khác đối với cô như thế nào, cô cũng không để ý, cũng không khó chịu. Bọn họ khi sinh ra miệng đã ở trên người, thích nói cái gì thì là chuyện của họ. Cô sẽ không cùng đám người nhàm chán kia chơi trò chơi tẻ nhạt đó.

Liêu Nhã Hân và Tạ Vũ Phỉ nhìn Cố An Kỳ với vẻ mặt hờ hững, dáng vẻ không thèm để ý, chỉ biết thở dài trong lòng. Người bị hại không lên tiếng thì bọn họ còn nói gì được chứ? Nhưng mà Cố An Kỳ nói cũng đúng, Thái Nhược Lâm đối với mọi người rất tốt, cho dù bọn họ nói thật thì cũng không ai tin, có khi lại làm lớn chuyện hơn.

Con người mà, luôn luôn muốn mình làm sứ giả chính nghĩa, không phân biệt tốt xấu, đầu tiên thì bảo vệ "kẻ yếu" để được mọi người xem là người bảo vệ "kẻ yếu", cho dù sau đó mơ hồ phát hiện ra bản thân đã sai lầm thì vẫn sẽ thuyết phục đối phương tin rằng là họ sai, còn bản thân mình mới là đúng, cứ gân cổ lên cãi.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Thời gian nghỉ sắp hết, thầy Thái trở về. Khi bước vào phòng học thì thấy Thái Nhược Lâm ngồi khóc, không khỏi nhíu mày, giọng điệu khó chịu một chút

"Cô An Kỳ bắt nạt Nhược Lâm, còn uy h.i.ế. p và chửi bới cô ấy."

"Cố An Kỳ tát Nhược Lâm một cái."

"Cố An Kỳ còn mắng Thái Nhược Lâm là kĩ thuật biểu diễn rất tệ."

Ai ai cũng nói, giống như chính bản thân mình đã nhìn thấy tận mắt. Ngay lập tức, Cố An Kỳ bị bọn họ nói thành một người bạo lực, không biết đạo lí, trong ngoài không giống nhau. Tạ Vũ Phỉ cùng Liêu Nhã hân thật sự bị bọn họ làm cho tức giận đến gần chết, có ai lại nói xấu người khác như vậy?

Thầy Thái khó chịu, không nhìn Cố An Kỳ, quay qua hỏi Thái Nhược Lâm " Đã xảy ra chuyện gì?"

"Ưm…" Thái Nhược Lâm lúc này đã khóc đến nỗi thở không ra hơi, không thể nói rõ được chuyện gì. (Anna: shit, cái con này chỉ đc cái giả tạo, muốn đạp *Qin: bình tĩnh : wipe, loại người như thế còn gặp nhiều =)))

"Thầy, thầy đừng nghe bọn họ nói bậy, An Kỳ không hề làm những chuyện ấy." Tạ Vũ Phỉ không nhịn được mở miệng bao biện cho Cố An Kỳ.

"Vậy ý em là Nhược Lâm vô cớ ngồi khóc?" Tống Lộ Lộ trừng mắt liếc nhìn Tạ Vũ Phỉ, chỉ một câu nói khiến cho Tạ Vũ Phỉ không nói được gì.

"Được rồi" Thầy Thái nói " Cố An Kỳ, cô tới đây, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"

"Thầy, nếu tôi nói tôi chưa làm cái gì, thầy có tin tôi không?" Thấy thầy nhìn mình với ánh mắt không tin tưởng, cô thản nhiên cười, trong đó có chút ý châm biếm.

"Cố An Kỳ cô…" Thầy Thái bị cô cười thì tức giận "Cô phải xin lỗi Nhược Lâm, nếu không đừng nghĩ tới chuyện muốn học ở đây."

"Tôi không làm, thì sao phải xin lỗi?" Cố An Kỳ thản nhiên nói.

"Cô!"

"Thầy Thái, thầy là vị nhiếp ảnh gia nổi tiếng. Tôi rất thích ảnh thầy chụp. Tôi tin tưởng khả năng chụp ảnh của thầy, muốn chụp được một tấm ảnh đẹp thì cần cảm nhận tốt cũng như phải để tâm, thế nên cho dù mới vừa rồi thầy đuổi tôi ra khỏi phòng học, tôi cũng chỉ cho là thầy thấy tôi không đủ sức lực. Vì thế sau đó, tôi cũng đã cố gắng đuổi kịp tiết tấu của thầy.

Nhưng xem ra là sai lầm rồi…" Cố An Kỳ buông tấm phản quang trong tay xuống, "Rõ ràng là có rất nhiều sơ hở, thế mà thầy lại không nhìn ra, còn nói gì đến để tâm mà chụp hình?"

Lắc đầu thất vọng, Cố An Kỳ không nói nhiều, "Không cần thầy đuổi, tôi cũng đi. Tạm biệt."

Cố An Kỳ cũng không phải là người mạnh mẽ, chỉ vì để đạt được mục đích, cô có thể chịu thiệt, cố gắng tìm ra người chỉ đường. Bị thầy Thái dùng lời lẽ châm chọc cùng khiêu khích cô có thể nhịn, là để chờ đến ngày xuất hiện. Nhưng lần này, cô thật sự không thể cúi đầu nhận sai.

DTV

Bởi vì có cúi hay không, cô chỉ có đường bị đuổi khỏi nơi này.

Trong khoảng thời gian làm trợ lí cho ông ta, cô cũng không phải chỉ là làm không vậy thôi, cũng có theo đến hậu kì để sắp xếp, sao chép ảnh tất cả là công việc của cô. Vốn tâm tư cô tinh tế, làm sao không thể nhận ra mối quan hệ thân thiết của thầy và Thái Nhược Lâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!