Chương 34: Khoang sắt

Những lời đội phó nói tràn đầy khí khái anh hùng, giống như những lời diễn viên Trương Chí

Kiệt thường nói trên phim, tiếc là tôi còn chưa kịp xúc động thì anh ấy

đã rơi xuống, đột ngột đến nỗi khiến tôi trở tay không kịp. Trong sát

na, tôi vội vàng thò tay ra định tóm lấy, thế nhưng sự việc xảy ra quá

bất ngờ, đến lúc tôi ý thức được, thò tay ra kéo thì đã muộn rồi. Đội

phó cứ thế dán người vào vách đập gần như dựng đứng và trượt thẳng

xuống.

Tôi giật mình thất sắc, trong lúc hoảng hồn, suýt chút nữa cũng bị rơi theo anh ấy, cũng may là bức tường ngoài con đập vẫn hơi có độ dốc, nên anh ấy bị trượt khoảng hai, ba mét thì túm được một sợi dây từ chiếc thang dây thép, như thế mới không bị rơi tan xác.

Nhưng, vì

đột ngột chịu xung lực quá lớn, nên dẫu chiếc thang không bị đứt, thì nó cũng bị anh kéo bật ra khỏi bức tường bê tông. Gần như không thể bám

được nữa, tay anh cứ thế trượt xuống dưới.

Tôi vội hét lên, bảo

anh đừng hoảng, tôi sẽ kéo anh lên. Nói xong, tôi nằm rạp người xuống,

ngặt nỗi tay tôi chưa với được một nửa khoảng cách từ chỗ tôi đến chỗ

anh, tôi nhoài hơn nửa người ra ngoài thành đập, nếu cứ nhoài mãi thế

này thì tôi sẽ bị trượt xuống luôn chứ chẳng chơi, thế mà vẫn còn cách

một khoảng khá xa mới túm được tay đội phó.

Cũng may đội phó là

lính chuyên nghiệp, nên sức khỏe dẻo dai hơn người, nhìn thấy tôi nhoài

người xuống, anh vội vàng dồn hết sức đạp chân vào thành đập, rướn người bật lên và thật may đã túm được vào tay tôi.

Tôi tóm được tay

anh liền vội vàng nín thở, lấy hết sức bình sinh kéo lên. Thế nhưng lúc

trước đó, tôi đã lượng sai sức mình cũng như xác định sai vị trí đứng,

tôi nhoài người xuống quá sâu, ban đầu thì có vẻ ổn, nhưng đến khi sức

nặng của cả cơ thể anh ấy tập trung bám vào cánh tay của tôi, thì tôi

mới thấy mình không chịu nổi. Vậy là, cả hai người liền bị kéo tuột

xuống dưới.

Tôi luống cuống đưa tay tìm chỗ bám víu, nhưng với tư thế lúc ấy cho dù có túm được cái gì thì cũng không thể vận sức giữ lại nổi, và kết cục tất yếu là, chỉ trong một phút choáng váng đó, tôi bị

đội phó lôi tuột xuống.

Tôi nhìn đội phó, thấy ánh mắt của anh thật khó tả, còn trong đầu tôi thì hoàn toàn trống rỗng, tất cả diễn ra quá nhanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!