Chương 10: (Vô Đề)

Thành chủ nhẹ giọng nói: "Hoắc Lệ, nói cho ta biết, rốt cuộc Hoắc Kỳ Tình đang trốn ở đâu? Hắn chuẩn bị báo thù ta như thế nào? Chỉ cần ngươi nói ra, ta sẽ tha chết cho ngươi."

Đại ma đầu ôm bụng dưới đang đau đớn, hai mắt nhắm nghiền, thống khổ run lên: "Hoắc Kỳ Tình… đã chết rồi…"

Thành chủ nói: "Ngươi nói bậy, chính tay ta đã mổ ngực hắn lấy Giao Nhân Châu, hắn vẫn không chết. Giao nhân trường sinh bất tử, là chính miệng hắn nói cho ta như thế."

Đại ma đầu lẩm bẩm nói: "Ông ấy chết rồi…"

Thành chủ không còn nhẫn nại, lão mạnh bạo túm đầu đại ma đầu đập thẳng tường, đoạt lấy kiếm của thuộc hạ, một kiếm đâm xuyên vai đại ma đầu, tức giận nói: "Ngươi nói với ta lời này cũng không có ý nghĩa gì, rốt cuộc Hoắc Kỳ Tình đang ở đâu!"

Đại ma đầu nhẹ giọng nói: "Ông ấy đã chết rồi…"

Hoắc Kỳ Tình đã chết rồi.

Trong ký ức của đại ma đầu, Hoắc Kỳ Tình luôn khùng khùng điên điên, khiến hắn cảm thấy sợ hãi cùng chán ghét.

Chỉ đến khi Hoắc Kỳ Tình sắp chết, dùng ngón tay gầy gò lạnh buốt mơn trớn khuôn mặt của hắn, thì thào nói: "Ta hận ngươi."

Hoắc Kỳ Tình nói "Ta hận ngươi", nhưng cũng là lần đầu trong đời của đại ma đầu, hắn cảm thấy trên người Hoắc Kỳ Tình ngoại trừ hận, còn có một loại cảm xúc khác.

Vì vậy hắn nhớ rất kỹ bộ dạng lúc chết của Hoắc Kỳ Tình, cả đời đều sẽ không quên.

Đại ma đầu nhìn bầu trời, nhìn bóng dáng cao lớn của thành chủ, nhìn chiếc nhẫn rực rỡ trên ngón tay của thành chủ, lại nhìn xuống mũi kiếm, nhẹ giọng nói: "Hoắc Kỳ Tình… chết rồi…"

Thành chủ nổi giận, muốn một kiếm chặt đứt đầu của đại ma đầu: "Câm miệng!!!!"

Nhưng một kiếm kia còn chưa kịp hạ xuống, bỗng nhiên một đạo ánh sáng bay tới, đánh gãy trường kiếm trong tay của thành chủ.

Thành chủ cau mày.

Trong thiên hạ này, chưa từng có ai phá được kiếm băng của lão.

Đại ma đầu đã hoàn toàn ngất đi, hắn nằm cạnh tường đá dưới ánh mặt trời chói chang, bên dưới là một vũng máu tươi chậm rãi chảy ra từ cơ thể hắn.

Thành chủ nổi giận, ánh mắt càng thêm hung ác, cực kì lạnh lùng nhìn thiếu niên đã phá chiêu kiếm của lão.

Thiếu niên giơ tay, trường kiếm vừa bị ném ra xa đã lập tức ngoan ngoãn trở về tay y.

Thành chủ lạnh lùng hỏi: "Ngươi là ai?"

Thiếu niên nói: "Hậu nhân của Thiên Vân môn, Sùng Nghị, thỉnh giáo kiếm pháp của Yến thành chủ thành Sóc Phong."

Thành chủ khẽ cười.

Trong lòng lão cực kì buồn bực, cũng cực kì tức giận.

Rốt cuộc Hoắc Kỳ Tình đã nuôi ra cái thứ gì, thà tình nguyện đi chết cũng không chịu nói ra tung tích của hắn!

Bên dưới thành, võ lâm minh kêu gào yêu cầu giao đại ma đầu ra, đòi lại công đạo cho võ lâm.

Thành chủ lạnh lùng nhìn chiếc nhẫn trên tay, chất ngọc trông rất bình thường, còn có một vài vết nứt.

Ba mươi năm trước, sông Hi Việt nước trong sóng cạn, lão khi ấy vẫn là một kiếm khách phổ thông bình thường không có gì đặc biệt, ngày ngày uống rượu trên sông, ngồi thuyền ngắm mây.

Đến một hôm, trăm dặm khắp thượng nguồn sông Hi Việt chợt gặp mưa lớn xối xả. nước sông chảy xiết suốt đêm, làm lật thuyền thuyền của hắn.

Trong gió lớn sóng dữ, hắn đã gặp được một người, hoặc có thể nói là một con cá.

Bên trong sông Hi Việt gió yên sóng lặng, có một giao nhân chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!