Chương 97: Ngoại truyện 7:Tô đại nhân thực hiện nghĩa vụ

Theo đuôi âm cuối, nàng cảm thấy đốt ngón tay của nam nhân đã đi vào đóa hoa nhỏ ướt át kia một tấc.

"Ưm……" Lâm Vãn Khanh thoải mái ngâm nga, gò thịt bất giác tiến về phía trước.

Đã lâu chưa được buông thả, mới bị khiêu khích một chút mà nàng đã mềm nhũn cả người.

Giận dữ biến thành ngượng ngùng, phản kháng hóa thành ỡm ờ.

Nàng không biết y phục trên người biến mất lúc nào, chỉ cảm thấy tấm màn nước bồng bềnh xung quanh, dường như mình biến thành thực vật dưới sông, lưu luyến giữa gợn sóng trong xanh.

Sự khiêu khích của nam nhân rất điêu luyện, đi qua đi lại giữa miệng huyệt và hoa châu, xoay xoay những tảng đá nhỏ tưởng chừng như rơi xuống vực lặng, khơi dậy những vòng sóng nước triền miên.

Hơi thở gấp gáp từ bụng dưới lên ngực, lên xuống dồn dập tựa như con báo đang chạy. Khoái cảm tràn xuống, tùy ý nở rộ muôn vàn ý xuân.

"Cảnh Triệt……" Nàng nôn nóng rên rỉ, âm thanh yếu ớt, thút thít như một con thú nhỏ nức nở.

Tô Mạch Ức bật cười, cúi người đè xuống.

Mấy ngày nay, không phải hắn không muốn thân mật với nàng, mà quan tâm đến việc nàng mang thai vất vả, hắn không đành lòng. Không ngờ lại lạnh nhạt nàng.

Hiện nay người nào đó tự mình tới cửa, đương nhiên hắn sẽ không khách khí.

Lâm Vãn Khanh không hiểu những quanh co trong lòng Tô Mạch Ức, thấy hắn nhìn chằm chằm mình cười, chỉ cảm thấy hắn muốn trêu đùa, lập tức khó chịu, giãy giụa muốn đứng dậy.

"Ưm!"

Ngón tay đang xoa hạt châu biến thành ấn.

"Khanh Khanh đừng vội," Tô Mạch Ức thì thầm với nàng, hơi thở nóng ẩm lướt qua tai, giống mây tích vào lúc chạng vạng của mùa hè, "Vi phu sẽ làm cho nàng thoải mái."

Không đợi nàng đáp lại, đôi môi mỏng tìm đến đóa hoa đào dại trên đỉnh núi tuyết. Khi hắn rũ mắt chăm chú nhìn, sự sùng bái và thương tiếc trong mắt hắn khiến trái tim Lâm Vãn Khanh run lên.

Ngay từ lần đầu tiên hai người có sự gần gũi về da thịt, mỗi một lần yêu nhau, hắn đều có thể mang đến cho nàng khoái cảm tột đỉnh.

Loại khoái cảm này không chỉ là thể xác, phần lớn là bởi vì xuất phát từ sự thật lòng yêu thương của hắn.

Sự mạnh mẽ và nhiệt tình của hắn, sự dịu dàng và lưu luyến của hắn, sự ngây ngô của hắn, sự thuần thục của hắn —— mỗi một vẻ của hắn, Lâm Vãn Khanh đều yêu.

Tia lửa nhỏ trong lòng bùng cháy, nàng ưỡn thắt lưng về phía trước, mở người ra một phân, đẩy mình vào miệng hắn một tấc.

đầu v* truyền đến khoái cảm rõ ràng và mãnh liệt như muốn dìm chết nàng.

Một đầu gậy th*t cứng ngắc nóng hổi chạm vào giữa hai chân, khiêu khích ở giữa miệng huyệt và cuống hoa.

Dung mạo tuấn tú đỏ ửng vì nhuộm sắc tình, nàng thấy sự mờ mịt phong phú trong mắt hắn.

Bỗng nhiên hắn giơ tay đặt lên má nàng, đứng dậy nhìn nàng, khóe môi còn dính một tia sữa. Lâm Vãn Khanh đón nhận ánh mắt của hắn, đầu lưỡi rơi vào môi hắn, liếm sạch vết trắng cho hắn.

Nàng nghe hắn nói, trầm thấp gần như lời nức nở.

Lâm Vãn Khanh hoảng hốt trong phút chốc, thời gian dường như đang quay lại, nàng nhớ tới đêm tuyết đầu mùa của hai năm trước, khi Tô Mạch Ức nói với nàng bốn chữ này lần đầu tiên.

Lúc đó trái tim nàng tan nát, không dám đáp lại trực tiếp, hiện giờ nhớ lại, nàng mới hiểu cảm xúc khác thường của hắn ngày ấy.

"Ta cũng rất thích chàng."

Lâm Vãn Khanh khẽ cười, giơ tay ôm cổ hắn.

Khi hắn tiến vào, nàng vẫn có chút khó chịu, thân thể chưa khai khẩn đã lâu dường như lại xanh tươi, tuy cũng đủ ướt át, nhưng kích thước khổng lồ cũng khiến nàng khó ăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!