Tô Mạch Ức ôm người vào lòng, nhìn nàng cắn lên tay mình, "rắc" một tiếng, xương sắp gãy luôn.
Nàng học chiêu này của Tư Ngục à?
Nhưng chìm đắm trong quan trường quanh năm, từng đối phó với đủ loại nhân vật, Tô đại nhân đương nhiên hiểu rõ, người đang nổi nóng sẽ không nghe khuyên. Việc cần làm lúc này không phải là cố gắng giải thích, mà phải nghĩ cách làm cho đối phương bình tĩnh trước.
Vì thế hắn dứt khoát không giãy giụa, đưa tay tới miệng Lâm Vãn Khanh, giọng hơi run run: "Cắn đi, chỉ cần Khanh Khanh nguôi giận, cho dù nàng cắn chết ta, ta cũng vui vẻ chịu đựng."
Người trong lòng quả nhiên giật mình, khóe miệng buông lỏng một chút.
Tô Mạch Ức lập tức rên rỉ yếu ớt, nhíu mày nhắm mắt, bộ dạng tựa như "tùy ý nàng".
Hàm răng trên cánh tay lại buông lỏng ra, Lâm Vãn Khanh ngẩng đầu, dừng lại, nhìn hàng dấu răng đỏ tím trên tay hắn, "hu hu" bật khóc, không biết là tức muốn hộc máu, hay là hối hận đã cắn quá độc ác.
Thật ra Tô Mạch Ức không ngại.
Hắn biết, từ khi Lâm Vãn Khanh mang thai tới nay, cả người trở nên dễ xúc động hơn trước, lúc trước chuyện gì cũng để trong lòng, chỉ khi có chuyện mới rớt nước mắt trước mặt hắn. Nhưng hắn luôn thích dỗ dành nàng, gây chuyện cũng không sao.
Hai người bình tĩnh trở lại, Tô Mạch Ức cứ ôm nàng như vậy, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.
Người trong lòng rốt cuộc bình tĩnh, ngước đôi mắt sưng đỏ lên nhìn hắn.
"Còn giận không?" Tô Mạch Ức vừa hỏi, vừa kéo tay áo của mình lau mặt cho nàng.
Lâm Vãn Khanh nghẹn miệng, thút thít gật đầu, trừng hắn "Còn".
"Vậy nàng cắn miếng nữa đi." Hắn nói xong rồi đưa tay lên miệng nàng.
Lâm Vãn Khanh muốn tránh, vừa quay đầu, trán nàng đã chạm vào hai cánh môi mềm mại.
Tô Mạch Ức đặt một nụ hôn lên tóc nàng, dịu dàng giải thích: "Ta có lỗi khi không nhớ bữa tiệc 100 ngày của Thất Thất, sau này nhất định sẽ không quên. Nhưng hôm nay ta tới đây không phải để mua vui, lần trước thảo luận vấn đề với Hồ thượng thư đã làm rơi một món đồ."
Cũng may Lâm Vãn Khanh chưa bao giờ là người không biết đạo lý, nghe hắn thừa nhận lỗi lầm và chịu thua, sự uất ức trong lòng vơi đi một nửa, chỉ trầm giọng chất vấn: "Thời gian này, chàng luôn đi sớm về trễ, cũng không thân thiết với ta, ngay cả Thái Hậu cũng lo lắng rằng chàng có người khác."
"Cái, cái gì?" Cằm Tô đại nhân run lên, không ngờ tức phụ cầm kiếm tới lầu xanh chặn hắn, là vì trách móc hắn quá bận rộn, không nộp thuế đúng hạn.
Một chút tâm tư lập tức phát triển như măng mọc sau mưa, hắn nhân cơ hội để thuận nước đẩy thuyền, nhìn Lâm Vãn Khanh tỏ vẻ kinh ngạc: "Khanh Khanh đang trách ta dạo này vắng vẻ nàng à?"
Lúc này Lâm Vãn Khanh mới phản ứng kịp mình vừa nói gì, nàng sửng sốt, gương mặt phù dung nhất thời ửng hồng rất xinh đẹp.
Làm sao Tô đại nhân không rõ nữa.
Vì thế bàn tay vốn đang ôm Lâm Vãn Khanh bắt đầu lang thang vu vơ, dừng lại ở chỗ mềm mại đang phập phồng của nàng, một tiếng ưm yếu ớt vang lên từ đôi môi đỏ.
Với sự chắc chắn trong lòng, Tô đại nhân càng yên tâm dạn dĩ hơn.
Bàn tay thò vào vạt áo của nàng, quen cửa quen nẻo. Tìm được quả nhỏ mềm mại màu đỏ, hắn nhẹ nhàng gãi, người trong lòng run rẩy không kìm được.
"Tô Mạch Ức!!!" Nàng vẫn trông tức giận, nhưng hơi thở đã rối loạn, kèm theo sự ẩm ướt, khuấy lên một cơn nóng rát trên đầu trái tim.
Tô đại nhân không nghe gì cả, bàn tay thám hiểm càng liều lĩnh. Năm ngón tay khép lại, ngón trỏ và ngón cái tìm chính xác đóa hoa chớm nở, nhéo……
"Ồ……" Cả hai đều lên tiếng.
Lâm Vãn Khanh là bởi vì đột nhiên bị kích thích, Tô Mạch Ức lại là kinh ngạc.
Tay đột nhiên bị ướt một mảng……
Tìm kiếm sự thật từ các sự kiện, sẵn sàng khám phá, Tô đại nhân không nhận ra đây là cái gì, vẻ mặt vô cảm rút tay ra, bắt đầu xem xét.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!