Chương 95: Ngoại truyện 5:Tô đại nhân thực hiện nghĩa vụ

Lúc Tô Mạch Ức trở về đã là giờ Tý, Lâm Vãn Khanh nằm sấp trên bàn ngủ say từ lâu.

Ánh nến trên đầu bị một bóng người chặn lại, nàng nghe tiếng Tô Mạch Ức nhẹ giọng gọi nàng ở bên tai.

Lâm Vãn Khanh ngồi dậy, dụi đôi mắt buồn ngủ.

"Sao lại ngủ ở đây?" Tô Mạch Ức cởi áo choàng trên người khoác lên người nàng, ôm ngang nàng lên.

"Tắm rồi à?" Hắn hỏi, hơi thở dừng trên mái tóc có mùi xà phòng và hoa ngọc lan, ngửi nhẹ.

"Dạ," Lâm Vãn Khanh gật đầu, ngáp một cái, nhìn chằm chằm hắn đầy ẩn ý, không nói lời nào.

"Nàng……" Tô Mạch Ức khiếp sợ trước bộ dạng của nàng, sờ mặt mình theo bản năng: "Sao nàng lại nhìn ta như vậy?"

Thật đáng sợ……

"Ồ?" Lâm Vãn Khanh trèo lên giường, lăn vào trong, nhìn Tô đại nhân hỏi, "Đại nhân không gặp ta bao lâu rồi?"

Tô Mạch Ức sửng sốt, nghe câu hỏi bình thường này có cảm giác ai oán.

Chỉ khi nào Lâm Vãn Khanh giận hắn thì mới gọi là đại nhân.

Hắn nhất thời cảm thấy hơi chột dạ, lướt qua tất cả sự việc gần đây trong đầu, sau khi xác định không có gì xảy ra, mới hơi yên tâm nói: "Gần đây công vụ bận rộn nên có nhiều sơ suất đối với nàng và Thất Thất."

Nói xong đặt một nụ hôn lên môi nàng, dỗ dành: "Thêm chút thời gian nữa thì sẽ ổn, đến lúc đó ta đưa nàng và Thất Thất đến Giang Nam, được không?"

"Ừm," Lâm Vãn Khanh gật đầu, còn muốn nhắc nhở gì đó. Tô Mạch Ức xoa đầu nàng, nhẹ nhàng dặn dò, "Nàng ngủ trước đi, ta tắm xong sẽ tới liền."

Lâm Vãn Khanh đành phải nằm xuống trước.

Có lẽ sợ nàng chờ lâu, Tô đại nhân tắm rất nhanh, chỉ sau một chén trà nhỏ đã ra khỏi phòng tắm, thấy Lâm Vãn Khanh còn chưa ngủ, ngoài mặt trách móc nhưng trong lòng thở dài ngọt ngào, thổi tắt nến.

Phòng ngủ tối om, ánh trăng vằng vặc rơi ở trước giường như một dòng nước.

Lâm Vãn Khanh thấy hắn buông rèm giường rồi xoay người lên giường, mãi cho đến khi hắn nằm xuống, nàng vẫn duy trì tư thế ngồi bó gối, yên lặng nhìn hắn.

"……" Không hiểu sao Tô đại nhân cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

"Khụ khụ……" Hắn ho khan hai tiếng, thấy Lâm Vãn Khanh vẫn ngồi nhìn hắn không nhúc nhích, giống một con mèo đang ngồi canh giữ con mồi, hắn không khỏi căng thẳng trong lòng, dứt khoát ngồi dậy.

"Nàng…… Khụ khụ…… sao nhìn ta như vậy?"

Đây là lần thứ hai Tô đại nhân hỏi câu này, giọng điệu rõ ràng chột dạ hơn nhiều so với lần đầu tiên.

Lâm Vãn Khanh không vui trong lòng, dí mặt lại gần, nhìn vào cặp mắt sâu không thấy đáy của hắn nói: "Có phải đại nhân đã quên chuyện gì hay không?"

Tô Mạch Ức nhíu mày suy nghĩ, không chắc chắn: "Chuyện, chuyện gì……"

Khó thấy rõ trong bóng tối, nhưng Tô Mạch Ức rõ ràng cảm giác được khí tức lạnh lẽo của nàng, không khỏi rùng mình.

Lâm Vãn Khanh cũng được coi là người tốt tính, thấy đầu gỗ của Tô đại nhân không thông suốt, lại ân cần nhắc nhở: "Đại nhân có nhớ ngày 24 tháng 3 là ngày gì không?"

Tô Mạch Ức thở phào nhẹ nhõm khi nghe vậy.

Vì thế hắn mỉm cười khó hiểu, ôm Lâm Vãn Khanh vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: "Đương nhiên ta biết ngày này, ta nhớ mà, yên tâm đi."

Lúc này Lâm Vãn Khanh mới cảm thấy hài lòng, để hắn ôm và chìm vào giấc ngủ.

Bảy ngày trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt là đến tiệc 100 ngày.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!