Mùa xuân tháng ba lại đến, cỏ cây muôn thú hồi sinh. Đỉnh núi ở ngoại ô Thịnh Kinh nhuộm đầy tuyết, đỗ quyên trên sườn núi chờ xuân về.
Trong triều đình của Đại Nam là một cảnh khác.
Trên trăm bậc thang trước Thái Cực điện, từng tốp năm tốp ba các văn thần võ tướng trong quan phục tím, đỏ, lục, lam đang đi cùng nhau, thỉnh thoảng chụm đầu tán gẫu những chuyện phiếm trong triều gần đây.
"Này!" Hình Bộ thượng thư bước nhanh xuống bậc thang, dùng cùi chỏ chọc vào ngự sử đại phu bên cạnh, cẩn thận hỏi han, "Nghe nói nhà của Tô đại nhân sắp tổ chức tiệc 100 ngày cho thiên kim à? Là ngày nào vậy?"
Ngự sử đại phu bấm ngón tay, ngửa đầu suy nghĩ một lát: "Tính thời gian, có lẽ là mấy ngày nay."
Bên kia, Lại Bộ thượng thư thò đầu tới, cười hì hì nói: "Không thể tưởng tượng được, ngự sử đại nhân bình thường có nhân cách trong sáng và đạo đức cao quý, không bị thứ gì vấy bẩn, thế mà nhớ rõ sinh nhật của thiên kim nhà Tô đại nhân đến vậy."
Nói xong còn tặc lưỡi hai lần, ánh mắt kèm theo chút trêu chọc.
Ngự sử đại phu không để trong lòng, trả lời một cách mỉa mai: "Trước đó vài ngày, không biết ai vì muốn làm Tô đại nhân vui vẻ đã thay thế các trực giảng trẻ tuổi của Quốc Tử Giám bằng những nam tử khoảng 40 tuổi, chậc chậc…… Còn không biết xấu hổ mà nói ta……"
"……" Lại Bộ thượng thư dừng chân, lập tức đỏ mặt, tức giận trừng mắt muốn đáp trả, nhưng lại bị Hộ Bộ thượng thư đi tới kéo ra phía sau.
Hộ Bộ thượng thư cười pha trò, "Đều làm quan trong triều, có ai không theo ý của người phía trên đâu. Lúc thế tử phi mới mang thai, Thái Hậu đã nhờ hoàng thượng dặn dò Hộ Bộ, phải chuẩn bị bạc cho tiệc 100 ngày trước."
Mọi người sững sờ, nhìn ông đầy nghi ngờ —— hậu trường của Tô đại nhân quả nhiên cực kỳ vững chắc.
Điều này cũng khiến mọi người rơi vào im lặng, rộn ràng tính toán trong lòng, làm cách nào để ôm cặp đùi dày của Tô đại nhân chặt một chút.
Nhưng mà, Tô đại nhân với cặp đùi dày đã ngâm mình ở Đại Lý Tự hơn hai tháng.
Những ngày gần đây, biên giới Đại Nam không yên, thường có mật thám hoạt động, cho nên các vụ trọng án mà quan phủ các châu báo cáo cao hơn bình thường gấp ba lần.
Hắn luôn luôn là người tự tay làm mọi việc, tuyệt đối không hàm hồ.
Vì vậy khi Lâm Vãn Khanh ra khỏi tháng, Tô Mạch Ức chỉ quan tâm làm thêm giờ.
Cũng may hiện giờ Lâm Vãn Khanh dành toàn bộ thể xác và tinh thần cho con gái, căn bản không rảnh để ý hắn, hắn cũng cảm thấy bớt có lỗi.
"Đại nhân," Diệp Thanh bưng một xấp hồ sơ bước vào, "Đây là của hôm nay."
Tô Mạch Ức ngẩng đầu nhìn thoáng qua, có hơn mười hồ sơ.
Hắn thở dài, dừng bút trên tay, ngả người ra sau, xoa cái trán thanh cao của hắn, lười biếng hỏi, "Hôm nay là ngày mấy?"
Diệp Thanh suy nghĩ rồi nói: "Bẩm đại nhân, nếu thuộc hạ không nhớ lầm, hôm nay hẳn là 16 tháng 3."
"Ngày 16 tháng 3……" Tô Mạch Ức lặp lại, cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Vì thế nghiêng đầu hỏi Diệp Thanh: "Vậy…… Gần đây có ngày nào đặc biệt không?"
Vẻ mặt Diệp Thanh khó hiểu, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên vỗ tay, kinh hãi: "Ây dà! Chuyện quan trọng như vậy mà thuộc hạ quên mất!"
"Chuyện gì?" Tô Mạch Ức hỏi.
"……" Tô Mạch Ức ngẫm nghĩ, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó?" Diệp Thanh hỏi lại, hơi ghét bỏ: "Ngày 24 tháng 3 là lập hạ!"
Tô Mạch Ức nhíu mày, cảm thấy không thích hợp, nhưng không nói nên lời, chỉ hỏi, "Lập hạ có gì quan trọng?"
"Chậc chậc!" Vẻ mặt Diệp Thanh bí ẩn, ghé vào tai Tô Mạch Ức nói: "Sau khi lập hạ, đợt vải thiều đầu tiên của Nam Hải sẽ chín! Lâm lục sự…… À không! Thế tử phi thích ăn vải thiều, hơn nữa nàng mới sinh đại cô nương, đại nhân đương nhiên muốn kiếm chút vải thiều để làm nàng vui."
"Ừm……" Tô Mạch Ức đột nhiên nhận ra, gật đầu: "Vậy giao chuyện này cho ngươi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!