Chương 6: Dưới ánh trăng

Tuy gió đêm xuân lạnh nhưng không thấu xương. Với chút hơi nước ẩm ướt ban ngày, ngộp tới mức khiến người ta không thở nổi.

Lương Vị Bình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo trước mặt, hít một hơi thật sâu để bản thân không bị ngất đi, ngay cả giọng nói chất vấn cũng không khỏi run rẩy.

"Ngươi...... Ngươi nói cái gì?"

Lâm Vãn Khanh giấu nắm tay trong tay áo rộng, túm chặt, đáp lại một cách hằn học: "Ta nói ta muốn đi thẩm vấn Vương Hổ."

Vừa dứt lời, tay áo của nàng bị Lương Vị Bình nắm chặt.

"Tổ tông à...... Coi như vi huynh cầu xin ngươi, đừng tìm đường chết nữa......"

Nàng nhìn dáng vẻ Lương Vị Bình than thở, nhưng dường như không nghe thấy hắn nói gì, chỉ rút tay áo lại, bước nhanh về hướng Kinh Triệu Phủ.

"Lâm! Lâm Vãn Khanh! Lâm Vãn Khanh, ngươi đứng lại cho ta!" Lương Vị Bình đuổi theo sau, tức muốn hộc máu.

Nhưng Lâm Vãn Khanh không quay đầu lại, bước chân cũng không hề chậm chạp.

Lương Vị Bình cảm thấy gân xanh trên trán nhảy thình thịch, "Ngươi biết tự tiện xông vào tử lao của Kinh Triệu Phủ là tội gì phải không?!"

"Ta vốn là người của Kinh Triệu Phủ, cái gì mà tự tiện xông vào?" Lâm Vãn Khanh hỏi một cách tự tin.

"Nhưng ngươi bị cách chức tạm thời."

"Lý Kinh Triệu nói rằng ngày mai ta bị cách chức tạm thời, có nghĩa là, trước giờ Tý đêm nay, ta vẫn là người của Kinh Triệu Phủ."

"......" Lương Vị Bình bị nghẹn, tựa như hắn vĩnh viễn đấu lý không lại Lâm Vãn Khanh.

"Ngươi nhất định phải đi hay sao?" Hơi thở của hắn yếu ớt, gần như tuyệt vọng.

"Ừm."

Một chữ chắc nịch, rơi vào bóng đêm, hết sức chói tai.

Đêm sâu như nước, vạn vật xung quanh mờ ảo.

Dưới ánh đèn đường lờ mờ, hắn nhìn gương mặt quá gầy gò của Lâm Vãn Khanh, trong mắt hiện lên tia sáng, hắn đột nhiên cảm thấy thứ gì đó trở nên rõ ràng.

Thôi quên đi, tính bướng bỉnh của người này nổi lên thì mười con ngựa cũng không kéo lại được.

Con người nàng có điểm này không đáng yêu; nhưng một chút như vậy lại khiến người ta thích.

Lương Vị Bình vẫn còn dừng những bước chân lộn xộn, nhìn thấy bóng dáng màu xám nhạt càng lúc càng xa và chìm vào màn đêm, hắn bất lực thở dài, "Ta ở Thanh Nhã Cư."

Không muốn đi theo nàng tìm cái chết, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, Lâm Vãn Khanh phải biết tìm hắn ở đâu để tới nhặt xác.

Lâm Vãn Khanh đang chạy phía trước, bên tai tràn ngập tiếng nước bắn. Nước mưa trộn bùn đọng lại trên con đường lát đá xanh, nhanh chóng vấy bẩn góc áo của nàng, để lại những vết đậm nhạt.

Tô Mạch Ức nói rằng nàng không hiểu vụ án của Vương Hổ.

Đúng là nàng không hiểu.

Vụ án gì phải vu oan người khác mới có thể điều tra được?

Vả lại, người bị oan không chỉ có Vương Hổ, mà còn có nàng.

Tóm lại không thể bị một câu "Ngươi không hiểu" bác bỏ.

Không ai có thể cam chịu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!