Tuy lời nói của Thái Hậu là câu hỏi, nhưng Tô Mạch Ức biết, bà không có ý hỏi mình.
Sinh nhật của lão nhân gia, tông thân của hoàng thất và văn võ cả triều đang nhìn xem, hắn không thể chạy trốn. Vì thế, hắn chỉ có thể nghiêm túc trả lời đồng ý.
Thái Hậu vừa nhận được cái gật đầu của hắn, bà lập tức nháy mắt với Hoàng Hậu ngồi bên kia.
Người được gọi là Xu biểu muội, chính là con gái út của Trần hoàng hậu, cháu gái ruột của Thái Hậu, được coi là thanh mai trúc mã với Tô Mạch Ức.
Khi còn bé, bởi vì thân thể yếu ớt nên nàng thường bị phong hàn, thái y đề nghị đưa nàng đến Giang Nam nuôi dưỡng vì chỗ ấy ấm áp hơn Thịnh Kinh.
Thời gian thấp thoáng đã mười mấy năm, tiểu cô nương trổ mã thành mỹ nhân duyên dáng yêu kiều. Tháng trước sau khi thái y bắt mạch, cảm thấy cơ thể nàng đã dưỡng tốt, có thể về kinh.
Trần hoàng hậu phái người đón nàng về.
Tình cờ nghe Thái Hậu nói rằng Hoàng Thượng lại giao cho Tô Mạch Ức một vụ án khó giải quyết, bà thở ngắn than dài trách móc Hoàng Thượng chỉ nghĩ đến giang sơn xã tắc, không quan tâm đến đứa cháu trai này, có lẽ Gia Định công chúa muốn giải vây cho phụ hoàng nên hỏi vài câu về tình huống của vị Tô biểu ca này.
Thái Hậu và Hoàng Hậu đều là phụ nhân sống trong thâm cung lâu năm, luôn nhạy bén đối với tâm tư của tiểu nữ nhi, hai người chỉ bằng dăm ba câu đã hỏi ra suy nghĩ của nàng.
Thấy nàng cúi đầu cụp mắt, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, chỉ cảm thấy nếu như thân càng thêm thân, sự sắp xếp như vậy là quá tốt.
Vì thế mới có chuyện vừa rồi.
Thái Hậu nắm chặt tay áo rộng của Tô Mạch Ức, sợ hắn bỏ chạy, khiến cho vải sa tanh trắng có dệt mây trở nên nhăn nhúm.
Tô Mạch Ức kéo một cách không được tự nhiên, cảm thấy mình giống phạm nhân bị áp giải.
Đang miên man suy nghĩ, tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp cùng với âm thanh ngọc thạch truyền tới, bên tai vang lên một giọng nữ mềm mại.
Vệ Xu cúi người về phía Tô Mạch Ức, cúi đầu e lệ nói: "Gặp qua biểu ca."
Nữ tử trước mắt mặc một bộ cung trang màu hồng ruốc, vốn là y phục bình thường. Nhưng làn da trắng nõn và bộ diêu hồng ngọc trên búi tóc đung đưa khiến cả người nàng cực kỳ giống một đóa hoa đào nở trên cành vào tháng tư.
Rực sáng mơn mởn, nhẹ nhàng đung đưa theo gió.
Vừa khéo léo vừa thuận mắt, nhưng âm sắc và dáng người quá mức mềm mại này có chút chênh lệch với tiểu biểu muội kiêu căng tùy hứng trong trí nhớ.
Tô Mạch Ức không khỏi nhíu mày, chỉ đáp lại bằng một tiếng "Ừ".
Tay áo bị Thái Hậu kéo hình như càng xiêu vẹo hơn, Tô Mạch Ức bình tĩnh lại, cố nở nụ cười.
"Ây dà!" Thái Hậu nắm tay Vệ Xu, trêu ghẹo: "Hai đứa quen nhau từ nhỏ, sao bây giờ xa lạ như vậy? Tổ mẫu nhớ khi còn bé, con đi theo Tô biểu ca cả ngày giống cái đuôi nhỏ."
Tiểu cô nương cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng, ngập ngừng nói: "Tổ mẫu đừng cười Xu Nhi mà."
Giọng nói nũng nịu và mềm mại như bông, bất cứ nam nhân nào cũng sẽ rụng tim khi nghe thấy.
Nhưng chân mày của Tô Mạch Ức càng nhíu chặt hơn, sắp trở thành chữ "Xuyên"......
Cũng không trách được hắn.
Kể từ khi vào Đại Lý Tự, hắn chứng kiến những nữ phạm nhân giết chồng, ngoại tình, đoạt tài sản đều có dáng vẻ quyến rũ, mềm mại và vô hại như vậy. Bởi vì nữ tử như thế biết cách sử dụng lợi thế của mình để giành được tiền bạc, tình yêu, lòng thương hại, và tánh mạng của nam nhân......
Tay áo lại bị vẹo một khúc, hắn định thần lại, phát hiện Thái Hậu đang xụ mặt, tỏ vẻ "Nếu con không nói tiếp, chờ đó cho ta".
Hắn bất lực, đỡ trán và đáp lại bằng một nụ cười lịch sự.
Lúc này Thái Hậu mới thả tay, đẩy hắn đến chỗ Vệ Xu và nói: "Đừng nhìn thấy biểu muội Xu Nhi của con dịu dàng đáng yêu, nàng đi Giang Nam mấy năm nay cũng từng nghiên cứu vài vụ án kỳ lạ của hình ngục. Vài ngày trước còn tìm quyển khám nghiệm thương tích để thảo luận với ta."
Tô Mạch Ức khách sáo gật đầu, nhưng không lên tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!