Tiệc khai phương là truyền thống độc đáo ở Hồng Châu, thường được tổ chức vào đêm rằm trung thu, ban đầu là do trượng phu tổ chức cho thê tử để thể hiện tình cảm. Sau đó dần dần phát triển thành sự kiện do quan phủ tài trợ, chỉ cần là một cặp đã kết hôn đều có thể tham gia, nhằm cầu mong hôn nhân hạnh phúc, cuộc sống hoà thuận vui vẻ.
Nơi mà Chương Nhân đề cập là địa điểm phong nguyệt ăn chơi.
Tô Mạch Ức đương nhiên không thể đưa Lâm Vãn Khanh đến đó.
Khi hai người ra ngoài, trời đã hơi tối, ánh trăng như trút nước, bóng người chen chúc sánh vai nhau rơi vào trong đó, sáng trong tựa như mới tắm. Gió nhẹ mang theo hương thơm ngọt ngào thấm vào ruột gan —— đó là hương hoa quế.
Gió đêm đong đưa những chiếc đèn hoa, bóng người lay động theo đó.
Tuy nhiên điều không phù hợp với khung cảnh phu thê ân ái xung quanh là sự im lặng của cả hai.
Tô Mạch Ức hơi lo lắng, Lâm Vãn Khanh lại lơ đễnh.
"Ây da, vị phu nhân này."
Khi cả hai đang lúng túng, ở một quầy hàng nhỏ bên cạnh Lâm Vãn Khanh, một bà lão ngoài 50 tuổi cất tiếng chào đón.
Nàng và trượng phu ở bên nhau, quầy hàng trước mặt có đủ kiểu hoa lụa. Tuy chất liệu của hoa lụa không quý giá lắm, nhưng cũng được may khá khéo léo.
Lâm Vãn Khanh nhìn thêm lần nữa.
Bà lão thấy bọn họ dừng chân, mỉm cười chào đón, nhìn hai người nói: "Hai vị muốn đến dự tiệc khai phương phải không?"
Lâm Vãn Khanh lắc đầu, Tô Mạch Ức gật đầu.
Hai người nhìn nhau, ngượng ngùng trong giây lát.
Bà lão nhìn cả hai mỉm cười, đưa một đóa hoa lụa cho Tô Mạch Ức: "Nương tử của ngài rất xinh, đến tiệc khai phương định nhất định hơn hẳn người khác, nhưng đáng tiếc, trang điểm mộc mạc quá."
Thời tiết quá nóng, Lâm Vãn Khanh tháo mũ có rèm xuống và cầm trong tay.
Nàng sửng sốt một chút, muốn giải thích, nhưng lại bị bà lão cắt ngang.
"Lang quân sợ nương tử của mình quá chói mắt sẽ bị người khác mơ ước phải không?" Bà nói tiếp, "Nữ hài tử đều thích xinh đẹp, thành hôn cũng không ngoại lệ, lang quân keo kiệt như vậy, chẳng trách nương tử giận ngài."
"Chúng ta…… Chúng ta không……" Lời giải thích của Lâm Vãn Khanh bị kẹt trong cổ họng, nhìn Tô Mạch Ức với vẻ cầu cứu.
Lúc này, khuôn mặt tuấn tú Tô Mạch Ức cũng đỏ bừng, rối rắm sờ túi tiền, muốn mua đóa hoa lụa.
Xa xa đột nhiên có tiếng hò hét và tiếng vó ngựa, khi Lâm Vãn Khanh kịp phản ứng thì xe ngựa đã tới gần, Tô Mạch Ức cuống quít kéo nàng, xoay người, khó khăn lắm mới tránh được con ngựa cao lớn kia.
Có nhiều tiếng chửi trên đường.
Bởi vì tai nạn bất ngờ này, hai người tránh được cảnh bị bà lão ép mua.
Tô Mạch Ức muốn quay lại, nhưng bị Lâm Vãn Khanh nắm tay áo kéo đi.
"Mua một đóa cũng không sao," ánh mắt Tô Mạch Ức né tránh, tay cầm túi tiền, "Nàng đeo sẽ đẹp lắm."
Hơi thở Lâm Vãn Khanh ngưng trệ trong chớp mắt, lảng tránh: "Những người bán hàng rong biết nhìn sắc mặt người ta, nếu ngài trả tiền, chắc chắn bà sẽ chém giá mạnh."
Vừa nói, ánh mắt nàng vừa đảo quanh, dừng ở trước một quán chè: "Mua chút gì ăn ngon còn hơn."
"Ừ," Tô Mạch Ức gật đầu, đi tới tìm cái ghế ngồi xuống.
Người bán rong cười tươi, Tô Mạch Ức gọi hai chén chè vải thiều ướp lạnh.
Thời tiết tuy đã vào thu, nhưng cái nóng vẫn chưa giảm. Hơn nữa tiệc khai phương náo nhiệt và đông người, Lâm Vãn Khanh đã ra mồ hôi cả người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!