Trời ơi……
Lâm Vãn Khanh bị hình ảnh như vậy kích thích muốn điên……
Nàng thậm chí nghi ngờ nam nhân sau lưng không phải là Tô Mạch Ức, có lẽ là đeo mặt nạ Tô Mạch Ức……
Chu Dật Phác?
"Ô……"
hoa huy*t lại bị đẩy thật sâu, suy nghĩ mơ hồ quay về chỗ cũ, Lâm Vãn Khanh nghe nam nhân phía sau thấp giọng nói: "Ngươi suy nghĩ lung tung."
Lâm Vãn Khanh: "……"
Được rồi, xuýt nữa quên mất Tô đại nhân có thuật đọc tâm.
Nhưng mà nàng thật sự bị đâm quá mạnh, nếu tiếp tục như vậy, nàng cảm thấy chân mình sẽ mềm nhũn không đi lại được trong mấy ngày tới.
Vì thế, Lâm Vãn Khanh – người mà từ trước đến nay không sợ cường quyền, không chịu thỏa hiệp – rốt cuộc nghiêng đầu hôn lên vành tai của nam nhân, nhẹ giọng cầu xin thương xót, "Đại nhân…… Đừng, đừng cắm nữa…… Mau, mau làm hỏng ta đi……"
Cơ thể nam nhân run rẩy một cách rõ ràng không kiểm soát được.
Lâm Vãn Khanh thấy chiêu này có hiệu quả, nhanh chóng thừa thắng xông lên, vừa kẹp chặt hoa huy*t của mình, vừa run giọng nói tiếp: "Đại nhân đâm quá mạnh mẽ, ta, ta không chịu nổi……"
Tô Mạch Ức cất tiếng rên rỉ, rồi tăng tốc.
Cánh tay rắn chắc của hắn có đủ cơ bắp, ôm chân nàng nhấc người lên, lúc đặt xuống thì tay thả lỏng, đẩy mạnh eo và bụng.
Dưới hai tác dụng, Lâm Vãn Khanh lại mau chóng đạt cực khoái.
Tô Mạch Ức vẫn không có dấu hiệu xuất tinh.
"Đại nhân……" Giọng của Lâm Vãn Khanh gần như nức nở, "Đại nhân đừng, đừng cắm…… Tha cho ta đi……"
Nàng càng nhỏ nhẹ, hắn càng đâm vào tàn nhẫn hơn.
Cuối cùng, Lâm Vãn Khanh chỉ có thể run rẩy cầu xin: "Đại nhân tha mạng…… Ưm…… Đại nhân đừng…… Đại nhân tha mạng……"
Giữa những tiếng rên rỉ quyến rũ, Tô Mạch Ức rốt cuộc đạt tới điểm cực hạn. Hắn thọc vào rút ra vài lần trên phạm vi lớn, cuối cùng gầm nhẹ dục vọng bị kìm nén, rên rỉ vài tiếng.
Mã mắt áp sát cửa hoa tâm, t*ng trùng đặc sệt bắn vào tử cung của nàng, khiến nàng lại lên đỉnh lần nữa.
Khi mọi thứ bình tĩnh trở lại, hoa huy*t chật hẹp đã quá đầy.
Lâm Vãn Khanh bình phục hơi thở, cảm thấy đầu óc choáng váng. Trong ánh đèn mờ ảo, dường như Tô Mạch Ức nghiêng người tới hôn nàng.
Hình như hắn gọi nàng "Khanh Khanh" ở bên tai, giọng điệu triền miên, dịu dàng lưu luyến.
Lồng ngực nóng bỏng của hắn áp vào tấm lưng đẫm mồ hôi của nàng, dưới ánh trăng mờ mịt, hắn ôm nàng thật chặt.
"Khanh Khanh……"
"Khanh Khanh……"
Khanh Khanh.
Đó là cái tên mà chỉ những người thân nhất trong gia đình mới gọi nàng.
Đã nhiều năm trôi qua, khi nghe lại, nàng chợt muốn khóc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!