"Đại nhân…… Đại nhân đừng…… Ô……"
Bất giác, khóe mắt Lâm Vãn Khanh chảy nước mắt sinh lý. Nàng than nhẹ, dùng hết sức chống cái bụng không ngừng động đậy của Tô Mạch Ức.
Nhưng dường như Tô đại nhân đổi thành một con người khác, nàng càng trốn, hắn càng tiến tới.
Tiếng vỗ càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhanh, khoái cảm và sung mãn cùng tích tụ, sự bùng nổ dần dần tới gần.
Hai mắt Lâm Vãn Khanh gần như trợn trắng, ngoại trừ vô thức nỉ non cầu xin tha, chỉ còn lại tiếng rên rỉ cao vút.
Có lẽ là vì có luyện võ, dáng vẻ Tô Mạch Ức nhìn như thư sinh yếu đuối, nhưng thể lực, sức bền và tốc độ đều cực kỳ tốt.
Lâm Vãn Khanh cảm thấy, nếu đổi thành một tiểu thư yểu điệu được nuôi dưỡng ở khuê phòng, có lẽ sẽ bị hắn làm chết ở trên giường……
Ánh nến bên cạnh rung động càng lúc càng nhanh, giống như trải qua một trận cuồng phong.
Nữ nhân trên giường cũng bị đâm đến mức không nói thành câu, ngoại trừ mấy tiếng lẩm bẩm đứt quãng, thậm chí kêu hắn chậm lại cũng không làm được.
Thọc vào rút ra kịch liệt kéo dài mấy khắc, Lâm Vãn Khanh cảm thấy khoái cảm tích tụ ở lòng bàn chân và bụng dưới chợt bùng nổ, giống như khúc củi gặp gió khô, mượn thế gió nổi lên, đốt cháy toàn thân.
Mỗi một lỗ chân lông đều mở ra, khoái cảm lan tràn dọc sống lưng, nàng gào thét co quắp ngón chân, không có nắm lấy tay, chỉ có thể chống đỡ cánh tay nam nhân, để lại dấu móng tay thật sâu.
Nước dâng trào trong hoa huy*t giống như suối nước nóng, nhỏ giọt trong khi Tô Mạch Ức vẫn đang cắm nàng.
gậy th*t điên cuồng khuấy động, hoa tâm mút vô cùng kịch liệt.
Hơi thở tiếp theo, nam nhân trên người gầm nhẹ, thọc vào rút ra mãnh liệt một lúc, sau đó mở toang cửa ra, bắn tinh dịch nóng hổi vào hoa tâm còn đang hưng phấn co rút của nàng.
Sau khi xuất tinh, Tô Mạch Ức ngừng cử động, nằm trên người nàng thở hổn hển.
Cuối cùng đã kết thúc.
Nàng nghỉ ngơi một chút, dần dần bình tĩnh lại hô hấp, sau đó đẩy Tô Mạch Ức vẫn đang đè trên người nàng.
"Đại nhân……" Giọng nàng khàn khàn, dục vọng chưa giảm, "Ta phải đi tắm……"
"Ừ……" Tô Mạch Ức ngồi dậy khi nghe vậy.
Tô Mạch Ức chỉ hơi nhúc nhích, nàng lập tức cảm thấy dã thú còn cắm trong cơ thể nàng sống lại.
"Đại nhân……" Lâm Vãn Khanh gọi hắn, giọng nói tràn đầy hoài nghi.
Tại sao hôm nay Tô đại nhân tỉnh táo còn đáng sợ hơn, còn đòi hỏi mạnh hơn so với lúc Tô đại nhân bị bỏ thuốc.
Tô Mạch Ức đúng là không định chỉ làm một lần rồi buông tha nàng.
Hắn nghẹn quá lâu, nhịn quá vất vả.
Làm một lần chỉ như muối bỏ biển.
Nhưng loại chuyện này, hắn ngại ngùng không dám đòi lần nữa.
Cho nên hắn giả vờ không nghe thấy câu hỏi đầy khiếp sợ của Lâm Vãn Khanh, cũng không nhìn ánh mắt tràn ngập "Chuyện này là không thể" của nàng.
Hắn ôm Lâm Vãn Khanh lên, gậy th*t lại căng cứng, chôn sâu trong cơ thể nàng.
Lâm Vãn Khanh bị bế bất thình lình, thân thể lơ lửng trên không, chỉ có thể vội vàng ôm cổ hắn.
"Đại nhân, ngài muốn làm gì?" Nàng hỏi, vẫn chưa bỏ cuộc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!