Chương 42: Khanh sắc

Bàn tay đang lấy kim cho Lâm Vãn Khanh không khỏi run rẩy, dẫn tới một tiếng than thở la đau.

Nàng vừa tức vừa ấm ức đẩy Tô Mạch Ức ra, đôi mắt xinh đẹp mở to, lộ ra vẻ hung dữ giống một con mèo bị giẫm đuôi.

"Tô Mạch Ức! Ngài cố ý phải không?!"

Trái tim Tô Mạch Ức đột nhiên chùng xuống.

Hắn muốn kéo người, nhưng Lâm Vãn Khanh lại giống như sợ hắn, loạng choạng muốn đứng dậy trốn.

Hắn sải chân xông lên, thật chuẩn xác vớt eo người nào đó, xoay người, đưa tới ngồi trên giường, kẹp hai chân lại, giam chặt bên người.

Ngay sau đó, miệng Lâm Vãn Khanh bị hắn che lại.

Mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể xác, Tô đại nhân với sắc mặt xám trắng không còn chịu nổi bất cứ sự bất ngờ và kích thích nào.

Hắn thong thả nhìn xung quanh, sau khi xác định cửa sổ đều khóa kỹ, không có ai nghe lén, mới nhìn Lâm Vãn Khanh nói: "Đừng quên nơi này là Chương phủ!"

Lâm Vãn Khanh mở to đôi mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn hắn, gật đầu phối hợp. Nước mắt thấm lông mi giống như hai con bướm nhỏ bị ướt mưa.

Tô Mạch Ức mềm lòng, lập tức nhìn chỗ khác, run giọng nói: "Ta sẽ cẩn thận."

"Ừm ừm ừm!" Lâm Vãn Khanh gật đầu.

"Nhưng ngươi đừng nhúc nhích."

"Ừm ừm!" Người nào đó ngoan ngoãn phối hợp.

"Cũng đừng nói."

"Ừm!"

Tô Mạch Ức thở dài, chậm rãi buông nàng ra.

Vừa thả tay ra, Tô Mạch Ức mới phát hiện, tư thế ôm nhau của hai người trông vừa thân mật vừa đáng xấu hổ.

Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, tay hắn ôm vai nàng, chân hắn kẹp chân nàng……

Hơi thở nóng hổi của nàng kề sát bên tai, lông mi ướt át giống hai chiếc cọ nhỏ, cào làn da bên cổ hắn từng chút một.

Tô Mạch Ức cảm thấy lồng ngực nóng lên, có thứ gì đó đang trở nên hưng phấn.

"Ngài, ngài xuống trước đi……" Yết hầu Tô Mạch Ức trượt xuống, khi nàng nói chuyện xuýt nữa đụng đầu lưỡi mình.

Hắn thả đôi chân đang kiềm chế Lâm Vãn Khanh trước, đỡ eo nàng định nâng người xuống.

"Ta không cần ~" giọng nữ nũng nịu có chút giọng mũi, nữ nhân trên người trở mình, trực tiếp giơ tay ôm cổ hắn.

"Cứ bôi thuốc thế này," nàng tức giận ra lệnh, hung dữ, "Nếu ngài làm ta đau, ta sẽ cắn ngài!"

Nói xong, há miệng để lại một hàng dấu răng nho nhỏ trên cổ hắn.

Tô Mạch Ức cứng đờ như một cái xác, thậm chí không cảm giác được có gì đó không ổn.

Bởi vì hắn cảm thấy, hiện tại không thích hợp nhất là đầu óc của hắn, và người đang ở trên người hắn.

Ngày thường, hắn biết mình không thể trêu chọc Lâm Vãn Khanh; không ngờ, Lâm Vãn Khanh uống vào "Tâm tư mê loạn", hắn càng không thể trêu vào……

Người trong lòng còn vô tri vô giác quơ tay trước mặt hắn, khóc lóc đòi an ủi: "Ngài nhìn nè, vì cứu ngài nên ta đổ rất nhiều máu, vì vậy ngài phải đối xử tốt với ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!