Chương 38: Lời thì thầm ban đêm

Đại Minh Cung, hồ Thái Dịch.

Bây giờ là giữa hè, mùa sen nở, mặt hồ trong vắt như gương, lá sen nối liền với trời xanh. Nó được phản chiếu xuống hồ, màu sắc rõ ràng và tươi sáng.

Trong một mảnh xanh biếc như vậy, một nét chấm phá của màu sắc càng đẹp hơn.

Hôm nay, Vệ Xu đặc biệt tới đây để tháp tùng Thái Hậu.

Thái Hậu muốn ngắm hoa, Vệ Xu đương nhiên không phải.

Hôm qua nàng nhận được mật báo, nói rằng Chu Dật Phác của kho vũ khí đã tới Hồng Châu. Tuy nhiên cùng lúc đó, Đại Lý Tự Khanh Tô Mạch Ức lại xin nghỉ phép vì bị bệnh, không tham dự các buổi lên triều liên tục mấy ngày.

Vụ án Tống Chính Hành là do Tô Mạch Ức phụ trách, Tô Mạch Ức lại là phụ tá đắc lực được Hoàng Thượng tin tưởng nhất.

Sự trùng hợp như thế đúng là kỳ quái.

Hơn nữa người ở Hồng Châu chưa từng gặp Chu Dật Phác, hay Tô Mạch Ức.

Tuy rằng trong lá thư của Tống Chính Hành có kèm hình chân dung của Chu Dật Phác, nhưng nếu Hoàng Thượng đã có kế hoạch thì khó tránh khỏi chuyện động tay động chân.

Vì vậy, sáng nay Vệ Xu đến Trường An điện.

Trong khung cảnh đẹp như tranh vẽ, một già và một trẻ sánh bước bên nhau.

Tuy Thái Hậu còn khỏe mạnh, nhưng tuổi đã cao, chân cẳng bất tiện, đi vài bước phải nghỉ ngơi.

Vệ Xu dìu bà vào ngồi trong một cái đình nhỏ ven hồ, trong lúc lột quýt cho bà, làm như vô tình hỏi: "Gần đây không thấy biểu ca tới thỉnh an, nghe nói là bị bệnh phải không ạ?"

Thái Hậu vừa nghe Vệ Xu hỏi vậy thì giận sôi máu, trầm mặt nói: "Còn gì nữa? Vụ án lần trước giao hắn đi bắt kẻ đào tẩu, bị kẻ xấu đó đâm một nhát. Đã vậy còn gạt ai gia, không cho ai gia biết, thằng nhóc thúi này đúng là càng ngày càng có bản lĩnh!"

Vệ Xu mỉm cười, đưa trái quýt đã lột xong cho Thái Hậu, bị Thái Hậu tức giận đẩy ra.

"Vết thương của biểu ca rất nặng hay sao?" Nàng hỏi, "Nghe mẫu hậu nói, hắn không lên triều đã nhiều ngày."

"Đương nhiên là nặng!" Thái Hậu vô cùng đau đớn cúi ngực, thở dài: "Nghe Bạch thái y nói, vết thương rất sâu, còn khâu vài mũi, không được ở trên giường để dưỡng gần cả tháng hay sao?"

"Dạ, hóa ra là vậy." Vệ Xu cúi đầu, trong mắt lóe lên một tia quỷ dị, "Hoàng tổ mẫu thấy Xu Nhi đi thăm có tiện không?"

"Chuyện này……" Thái Hậu có chút khó xử: "Con cũng biết tính tình của biểu ca con đó, bởi vì ai gia hỏi chuyện này nên giận ai gia, không chịu nhận thuốc bổ mà ai gia phái người đem qua. Nếu giờ con đến đó, không chừng biến khéo thành vụng, ngược lại làm biểu ca của con chán ghét."

Vệ Xu nhất thời không phản bác được, nở nụ cười miễn cưỡng.

Thái Hậu vỗ tay nàng thông cảm: "Tương lai còn dài, có ai gia ở đây, đương nhiên sẽ quyết định chuyện cho con. Hiện tại không nên trêu chọc hắn, thằng nhóc cà chớn đó nổi cơn lên thì ai gia cũng không có cách."

"Dạ," Vệ Xu ngoan ngoãn gật đầu, nâng Thái Hậu dậy.

"Đi thôi," Thái Hậu nắm tay Vệ Xu, đứng dậy nói: "Đi dạo quanh hành lang này với ai gia thêm một lần nữa, ngắm hoa sen không tốt hơn nhìn thằng nhóc Cảnh Triệt hay sao?"

Vệ Xu bị Thái Hậu kéo đi vài vòng, lúc nàng trở lại Thừa Hoan Điện đã là giờ Thân khắc hai.

Nàng cảm thấy hôm nay lúc nói chuyện với Thái Hậu về Tô Mạch Ức, Thái Hậu không nhiệt tình như trước, luôn cố ý nói cho có lệ hoặc giả vờ vô tình đổi đề tài.

Vệ Xu mơ hồ bất an trong lòng nên sắp xếp một nha hoàn, lấy danh nghĩ ra cung để mua đồ để đến Đại Lý Tự xem xét tình hình.

Vào lúc hoàng hôn, tiểu cung nữ cuối cùng đã trở lại.

Nàng cầm hộp đồ ăn mà Vệ Xu giao cho nàng lúc gần đi, chén canh sâm bên trong bị trả lại không chút sứt mẻ.

Dù sao mục đích thật sự của nàng không phải đưa canh sâm cho Tô Mạch Ức, Vệ Xu đóng nắp hộp đồ ăn, gương mặt vô cảm nhìn tiểu cung nữ hỏi: "Thế nào? Có nhìn thấy Tô đại nhân không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!