Chương 36: Hồng Châu

Lâm Vãn Khanh lê giày thêu, nhẹ nhàng đi tới.

Tô Mạch Ức lặng lẽ dịch vào trong, chừa một khoảng trống cho nàng.

Móc ngọc trên giường đung đưa, phát ra tiếng động rất nhỏ, Lâm Vãn Khanh nằm bên cạnh Tô Mạch Ức.

Cửa sổ phòng đã đóng, rèm giường cũng buông xuống, Lâm Vãn Khanh biết Tô Mạch Ức không thích ánh sáng khi ngủ, cho nên nàng không để đèn ngủ.

Nhà trọ đã xây nhiều năm, sàn nhà bằng gỗ, có người đi qua sẽ phát ra tiếng kêu cót két, làm mất đi cơn buồn ngủ vốn nên có.

Nam nhân bên cạnh hít thở nhẹ nhàng, nhẹ tựa như không có.

Nhưng Lâm Vãn Khanh biết, hắn chưa ngủ.

Không biết dũng khí đến từ đâu, nàng há miệng, phát ra vài âm thanh từ cổ họng, gọi "Đại nhân".

Không có ai trả lời nàng.

Lâm Vãn Khanh đợi một lúc, cao giọng lên hai phần, lại kêu "Đại nhân", giống như chợt nhớ tới tấm ván gỗ ngoài cửa, khiến lòng người run lên.

Người bên cạnh thở dài, nhẹ giọng mắng: "Không ngủ được thì đi ra ngoài gác cửa."

Lâm Vãn Khanh bĩu môi, cũng may nàng đã quen với tính tình chó má của người này nên không cảm thấy bực, chỉ mở to mắt, nhìn màn đêm trống trải nói: "Chẳng phải đại nhân muốn biết vì sao ta quan tâm vụ án Tống Chính Hành đến thế?"

Không ai trả lời nàng, câu hỏi trở thành tự hỏi tự đáp.

Lâm Vãn Khanh nắm chặt tay rồi thả lỏng dưới chăn, thong thả nói: "Bởi vì hắn hại chết người nhà của ta."

Nàng nghe thấy giọng nói giả vờ bình tĩnh của mình run lên.

"Người nhà của ngươi đã qua đời?" Tô Mạch Ức hỏi.

"Dạ," Lâm Vãn Khanh gật đầu.

Tô Mạch Ức không hỏi thêm.

Bầu không khí yên lặng, màn đêm như mực, sóng nước sôi trào, cuốn người ta vào vòng xoáy.

Bóng tối dường như tiếp thêm can đảm cho nàng, Lâm Vãn Khanh mở máy hát. Nàng hơi quay sang đối diện với Tô Mạch Ức, bắt đầu câu chuyện, cẩn thận hỏi thăm: "Đại nhân có sợ bóng tối không?"

Tô Mạch Ức dường như khẽ khịt mũi, một lát mới chậm rãi nói: "Khi còn nhỏ rất sợ, cho nên luôn muốn để đèn. Lần nào mẫu thân cũng chờ ta ngủ mới tắt đèn rời đi."

"À……" Lâm Vãn Khanh hâm mộ: "Thật tốt."

"Nhưng sau này, ta đã học cách tự tắt đèn."

Giọng điệu lãnh đạm, giống như mỗi câu Tô Mạch Ức nói về quá khứ rất bình thường, nhưng Lâm Vãn Khanh nghe thấy sự chua xót.

Người bên cạnh dừng một chút mới nói tiếp: "Bây giờ ta không sợ bóng tối."

Lâm Vãn Khanh mơ hồ cảm thấy mình chạm phải vết thương của Tô Mạch Ức, nàng nhất thời hơi khó xử, vội vàng nói: "Khi còn nhỏ ta cũng rất sợ bóng tối, bởi vì ta cảm thấy khi mình ngủ, linh hồn sẽ chạy khắp nơi, nếu không có ánh sáng sẽ không tìm thấy đường về."

"Cho nên lúc ngủ, mẫu thân sẽ nắm tay ta, bà nói nắm như vậy thì ta có thể tìm được đường về nhà. Ha ha……"

Có tiếng cười ngượng ngịu trong đêm tối, người nào đó dường như đang chế giễu sự ngu ngốc của mình.

"Vậy bây giờ ngươi không sợ à?" Hắn hỏi, giọng điệu nghiêm túc.

Lâm Vãn Khanh ngẫm nghĩ, lắc đầu: "Không sợ. Từ lúc người nhà của ta rời đi, ta cảm thấy có trở về thế giới này hay không cũng không có gì khác biệt. Mỗi lần chìm vào giấc ngủ, ta lại hy vọng linh hồn của mình có thể bay tới nơi bọn họ đang sống."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!