Tô Mạch Ức không nói thêm lời nào, chỉ đè eo nàng, áp sát vào người nàng.
Không chủ động, cũng không từ chối.
Đêm trăng tĩnh lặng, ánh nến tí tách, giữa hai người chỉ có tiếng thở gấp gáp.
Ngươi tới ta đi, không ai nhường ai.
Nhưng Lâm Vãn Khanh chưa bao giờ là người tình nguyện bỏ cuộc.
Cuộc đối đầu kỳ quái này đánh thức con thú trong lòng nàng. Vì vậy nàng dứt khoát chống nửa người trên của mình lên, ngửa đầu hôn lên môi Tô Mạch Ức.
Không phải là sự cám dỗ thoáng qua, cũng không phải là làm cho có lệ.
Khoảnh khắc bờ môi chạm nhau, nàng khẽ mở miệng, chiếc lưỡi linh hoạt liếm môi mỏng của Tô Mạch Ức, trằn trọc đi tới hàm răng hơi khép của hắn, nhẹ nhàng chạm vào nướu nhạy cảm của hắn.
Tô Mạch Ức ôm nàng không ngừng run rẩy.
"Đại nhân……"
Dưới ánh sáng mờ ảo, giọng nói của mỹ nhân mềm mại nhẹ nhàng, mặt mày thanh tú, nàng dùng giọng nói mê hoặc nhất để nhuộm ánh mắt ngây thơ nhất.
Lâm Vãn Khanh đỏ mặt, bàn tay không an phận vuốt ve bờ vai hắn, và dừng trên ngực hắn.
Mở ra, tim hắn đập dữ dội trong tay.
"Ngài thật ngon." Nàng cười nói, ngượng ngùng nhưng bình tĩnh.
Cổ tay đột nhiên bị siết chặt, Tô Mạch Ức nắm bàn tay đang có ý tiếp tục châm lửa trên người nam nhân.
Nàng quay sang một bên theo bản năng, vừa nâng đùi lên thì chạm vào vật cứng dưới bụng của nam nhân —— là kích thước và nhiệt độ mà nàng quen thuộc.
Lâm Vãn Khanh thoáng chốc có được sự tự tin, động tác trở nên càn rỡ hơn.
"Lâm Vãn Khanh."
Tô Mạch Ức lạnh giọng quát dừng lại, vẻ mặt nghiêm nghị giơ bàn tay không an phận của nàng lên trên đầu.
Vật cứng phía dưới của hắn để trên cái bụng mềm mại của nàng một cách khó khăn, chiếc áo choàng khoác hờ trên người nàng cũng tuột xuống theo động tác này, để lộ ra trung y trắng bên trong.
Lớp vải mỏng bị căng, đường viền cổ áo chồng lên nhau bị kéo ra, lộ ra một mảng tuyết trắng.
Chiếc cổ trắng nõn thon gọn và làn da bóng loáng, bởi vì hai người đối diện quá gần, màu đỏ bên tai lan xuống, biến xương quai xanh hơi nhô ra thành một cặp ngọc như ý màu trắng hồng.
Xuống chút nữa, trên đỉnh của hai núi tuyết trước ngực, hai đóa hoa đào dại đã nở từ lúc nào không hay, cách lớp vải mỏng, náo động kể lại dục vọng của mình.
Lâm Vãn Khanh khẽ nhúc nhích bụng dưới, từng chút một cọ xát phòng tuyến sắp thất thủ của Tô Mạch Ức.
"Lâm Vãn Khanh."
Giọng quát bảo dừng lại của hắn càng gay gắt, ẩn chứa bạo lực. Trên tay nổi gân xanh, dưới thân đau đớn không chịu nổi, toàn bộ lục phủ ngũ tạng như bị lửa thiêu đốt.
Nữ nhân dưới thân hoàn toàn không quan tâm, bụng mài vật cứng của hắn càng ngày càng dùng sức. Lớp vải cọ xát vào đầu thịt đầy máu, mang lại khoái cảm tinh tế.
Tô Mạch Ức nhắm mắt lại, sắp ngã quỵ.
Không thể chịu được nàng như thế này.
Thật sự không chịu nổi nàng như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!