Chương 3: (Vô Đề)

Lý Kinh Triệu đuổi theo Tô Mạch Ức.

Lâm Vãn Khanh nhìn bóng dáng y chạy đi, chỉ nghĩ bộ quan phục màu đỏ thẫm cùng với chiếc thắt lưng kim ngọc quanh eo đã siết chặt y như hai khúc lạp xưởng mập mạp.

Nàng đột nhiên cảm thấy nhờn nhợn muốn nôn, quay đầu tránh đi, nhưng lại trực tiếp đụng phải vẻ mặt bất lực của Lương Vị Bình.

"Ta biết huynh muốn nói gì," nàng cúi đầu tự an ủi mình, tùy ý quơ tay, "Nhưng bây giờ ta không muốn nghe."

Lương Vị Bình lộ vẻ bất đắc dĩ, lấy một viên kẹo mạch nha khác từ trong tay áo ra, đưa cho Lâm Vãn Khanh: "Lúc này đã đến giờ ăn trưa, ta thỉnh ngươi đi uống rượu."

Cơn mưa ngoài hành lang vẫn không có xu hướng tạnh. Lương Vị Bình lấy hai chiếc ô dầu, hai người rời Kinh Triệu Phủ, đi đến một tửu lầu xa hoa nằm ở phía tây thành phố phồn hoa.

Hôm nay không phải ngày nghỉ, cho nên tửu lầu chuyên phục vụ cho quyền quý này không mấy náo nhiệt.

Bởi vì Lương Vị Bình đã từng giúp đỡ chủ của tửu lầu giải quyết một vụ kiện ngộ độc thực phẩm dưới sự gợi ý của Lâm Vãn Khanh, gương mặt của hắn đã trở thành giấy thông hành ở đây. Bất kể đến vào lúc nào cũng luôn có phòng tốt nhất được để dành và rượu quý được chuẩn bị sẵn.

Lâm Vãn Khanh cũng đi theo hưởng ké vài lần.

Hai người xẹp ô, đi theo gã sai vặt lên nhã gian trên tầng hai.

Lâm Vãn Khanh vẫn mất hồn mất vía, dáng vẻ thất thần. Nàng nâng chén trà, sau đó mở cửa sổ có chạm khắc bằng gỗ đỏ, tựa vào thành cửa sổ ngắm mưa.

Lương Vị Bình hận sắt không thành thép lẩm bẩm nói: "Ngươi đó, cái gì cũng tốt. Nhưng lần này tính tình con lừa không nghe khuyên bảo, đâu phải ngươi không biết con người của Lý Kinh Triệu. Hôm nay ở trước mặt Tô đại nhân, ngươi làm y mất mặt trước mặt mọi người, y thôi chức ngươi là nhẹ đó. Ta muốn nói, hôm nay tuyên bố ngươi khinh thường công đường mới là tác phong của y."

Ánh mắt Lâm Vãn Khanh bị màn mưa ngoài cửa sổ khóa lại, chầm chậm nhấp một ngụm trà, không nói gì.

Đại Lý Tự, nàng nằm mơ cũng muốn đến đó.

Vốn dĩ nghĩ rằng thông qua vụ án này, nàng có thể được Đại Lý Tự biệt phái. Nhưng không ngờ sự lộn xộn lại xảy ra giữa chừng.

Nàng không những không đến Đại Lý Tự được, còn bị Kinh Triệu Phủ tạm thời cách chức, thậm chí không có cơ hội tiếp cận.

Cùng với tâm trạng bực bội, hô hấp lặng lẽ cũng đầy lo âu.

Lâm Vãn Khanh nắm chặt chén trà, hỏi một câu không đầu không đuôi, "Lương huynh có biết Đại Lý Tự Khanh Tô đại nhân không?"

Lương Vị Bình nghiêng đầu, chén trà trên tay đông cứng, hỏi ngược lại: "Ở Thịnh Kinh, từ quý tộc con cháu của hoàng thất cho tới ăn mày lưu manh, có ai không biết Tô đại nhân?"

"Ý ta là......" Lâm Vãn Khanh cân nhắc một chút, chọn từ uyển chuyển nhất, "Bối cảnh."

"À......" Lương Vị Bình không tự chủ được mà nhíu mày: "Chỉ nghe nói ngài ấy là cháu ruột của Hoàng Thượng, cha mẹ qua đời khi còn bé nên Thái Hậu tự mình nuôi lớn. Ngươi đừng tưởng ngài ấy chỉ là một thế tử, địa vị ở trong triều không kém những thân vương đâu."

"Ồ?" Nước trà trong chén chao đảo, Lâm Vãn Khanh có hứng thú, cuống quít gạn hỏi: "Mẹ ruột của Tô đại nhân là vị công chúa nào?"

Lương Vị Bình nhíu mày, chậc chậc, "Đây đâu phải là chuyện mà một tiểu quan thất phẩm như ta cần biết. Ta tới Thịnh Kinh sớm hơn ngươi hai năm, mỗi ngày thức khuya dậy sớm cũng viết không xong các hồ sơ vụ án, ta làm gì còn sức để đi hỏi chuyện của đại nhân vật như vậy?"

"Ồ......" Giọng điệu Lâm Vãn Khanh ảm đạm, nguyện vọng muốn dùng chút thông minh cũng trở thành vô ích.

Đúng là trời không có mắt, sinh tử và vinh nhục của dân thường không sánh được với suy nghĩ của các vương hầu và khanh tướng.

Nghĩ đến mười năm học tập gian khổ để đến được Đại Lý Tự, nàng từ bỏ chức vị Bí thư tỉnh Giáo thư lang mà mọi người cực kỳ hâm mộ, bằng lòng đến Kinh Triệu Phủ làm một tiểu lục sự tòng cửu phẩm. Ngóng trông một cơ hội như vậy, nhưng......

Lâm Vãn Khanh càng nghĩ càng uất nghẹn, càng uất nghẹn càng tức giận.

Vì thế, khi năm chữ "cẩu quan Tô Mạch Ức" không biết từ đâu vang lên, chén trà trong tay Lương Vị Bình bị chấn động.

Nước trà nóng tràn ra làm ướt tay áo rộng của hắn.

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!