Hắn thoáng nhìn thấy Lâm Vãn Khanh đang quỳ ở mép giường, vừa giúp hắn cởi quần lót, vừa duỗi tay vào lấy gậy th*t ra.
Tô Mạch Ức toát mồ hôi lạnh.
"Không cần lấy ra," hắn vội vàng ngăn lại, luống cuống tay chân nên kéo vết thương, vẻ mặt vặn vẹo vì đau.
Bàn tay mềm mại đang cầm gậy th*t của hắn dừng lại, cặp mắt vô thần của nữ nhân trước mặt nhìn chằm chằm đầu giường, giả vờ bình tĩnh: "Vậy phải làm thế nào……"
"Thì…… Trực tiếp cách quần lót là được rồi……"
Tô Mạch Ức cũng không dám nhìn nàng, hai người ngẩng đầu nhìn trời cực kỳ mất tự nhiên, biến thành hai củ khoai nướng.
"Được rồi……"
Sau một lát, Lâm Vãn Khanh hơi nghiêng người, dùng chút sức lực, nắm chặt cây gậy to cứng nóng hổi trong tay, bắt đầu vuốt ve từ trên xuống dưới.
"Ưm……" Hô hấp của Tô Mạch Ức trở nên dồn dập, Lâm Vãn Khanh không dám nhìn.
Rèm giường là vải nhung dày, gần như che được ánh sáng. Chỉ cần buông xuống, bên trong giống như đêm tối.
Xem ra Tô Mạch Ức kén ngủ đến mức không thể có một chút tia sáng nào.
Môi trường tối dễ khiến người ta mơ hồ, đặc biệt là giai đoạn im lặng, chỉ có tiếng thở.
Lâm Vãn Khanh nhớ lúc trước ở trong phòng tắm của Tô Mạch Ức, nàng vô tình đụng phải thứ này. Đương nhiên, lúc ấy, nó không hưng phấn và rầm rộ như bây giờ.
Có lẽ do tò mò, tay nàng hơi siết chặt một chút, Lâm Vãn Khanh nhắm mắt lại.
Nhiệt độ thiêu đốt trên tay khiến lòng bàn tay nàng ra chút mồ hôi qua lớp vải. Dưới xúc cảm mồ hôi là gân xanh nổi lên, quấn quanh thân cột to bằng cổ tay, nhảy dựng lên gật đầu, là sự đáp lại nhiệt tình đối với công sức lao động của nàng.
Nàng bỗng cảm thấy hơi nóng.
Không biết làm thế nào mà cái thứ to lớn này vào được trong cơ thể mình vào đêm đó ở phòng hồ sơ.
Kích thước khủng khiếp như vậy, lúc đó mình khó khăn biết bao.
Một khi cổng được mở ra, ký ức thân thể sẽ xuất hiện theo.
Nàng nhớ đêm đó, hai chân bị Tô Mạch Ức đặt lên vai, nửa người treo lơ lửng trên không, hai người chỉ có bộ phận sinh dục thông nhau.
Lúc đầu vừa đau, vừa căng; sau đó cổ họng khô khốc, hai mắt đẫm lệ mê mang, sự chua xót ban đầu chuyển thành ngứa ngáy.
Giống vô số con sâu nhỏ đang bò và gặm sâu trong hoa tâm, cảm giác điên cuồng lan tràn từ tận sâu trong bụng dưới đến cuống hoa nhỏ đang cứng giữa hai chân.
Tô Mạch Ức đâm vừa mau vừa tàn nhẫn, không cho nàng thời gian để thở. Ngay cả khi nàng lên đỉnh cũng không dừng, ngược lại tiếp tục thọc vào rút ra mạnh hơn nữa với dòng nước suối đang dâng trào.
Đây là lần duy nhất Lâm Vãn Khanh thấy hắn mất kiểm soát.
Trước đó, nàng chưa từng biết Tô đại nhân thanh cao và xa cách cũng có một mặt chìm đắm như vậy.
"Ô……"
Đang chìm đắm trong suy nghĩ, động tác trên tay Lâm Vãn Khanh không tự chủ được trở nên nặng hơn một chút, khiến Tô Mạch Ức rên lên.
Không biết là đau hay là sảng khoái.
"Đại nhân?" Lâm Vãn Khanh thử hỏi, "Ta quá nặng tay à?"
"Không."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!