Tô Mạch Ức bị giữ lại trong cung ăn tối.
Lúc chạng vạng, hắn chào Thái Hậu, lên xe ngựa của Diệp Thanh ở cửa cung, chuẩn bị quay về Đại Lý Tự.
Hai người rời Đan Phượng Môn, lúc đi ngang qua Vĩnh Hưng Phường, Diệp Thanh đột nhiên dừng xe bên cạnh một quán nhỏ, vén rèm lên nói: "Đại nhân, phía sau có một chiếc xe, đi theo từ lúc chúng ta bắt đầu ra khỏi cửa cung."
Tô Mạch Ức nhéo giữa mày, lãnh đạm nói: "Đã phát hiện từ lâu."
Diệp Thanh nâng kiếm trong tay, "Có muốn bắt người hỏi rõ ràng hay không?"
Tô Mạch Ức vén nửa tấm rèm xe, nhìn thấy một chiếc xe hai bánh không xa phía sau. Người bên trong cũng đang vén rèm nhìn ra ngoài: là một nam tử có gương mặt trắng bệch không râu, khi vén rèm, ngón tay hoa lan đặc biệt gây chú ý.
Tô Mạch Ức thở dài, nói đầy bất đắc dĩ: "Là người của Hoàng tổ mẫu."
"Vậy……" Diệp Thanh chần chờ, "Hay là ti chức đánh lạc hướng bọn họ?"
"Không cần," Tô Mạch Ức dựa vào thành xe với vẻ mặt ủ rũ, "Đi thẳng đến Bình Khang Phường."
"Hở?" Diệp Thanh cho rằng mình nghe lầm.
"Ngươi quay lại Đại Lý Tự, lấy toàn bộ hồ sơ các vụ án mà ta xử lý gần đây." Trông hắn mất kiên nhẫn, ngón tay thon dài gõ nhẹ vào đầu gối, bổ sung: "Ta sẽ ở đó mấy ngày nay."
Tô Mạch Ức đã lên kế hoạch ở nơi khác.
Từ ngày ấy sau khi mất kiểm soát với Lâm Vãn Khanh trong thời gian ngắn, hắn cố tình tránh nàng liên tục mấy ngày. Bao gồm hôm nay đến Trường An Điện, trên danh nghĩa là đi thăm Thái Hậu, nhưng thực tế chỉ muốn trì hoãn thời gian không ở Đại Lý Tự.
Nhưng chuyển đến nơi khác mà không có lý do, khó tránh khỏi làm người ta thấy kỳ quái. Đặc biệt là Lâm Vãn Khanh suy nghĩ nhiều, không thể bị nàng hiểu lầm rằng mình trốn nàng vì chột dạ.
Hiện tại Thái Hậu phái người theo dõi, chắc đã nghe chuyện hắn nhảy xuống hồ Thái Dịch cứu người.
Tô Mạch Ức lười giải thích, dùng hành động chứng minh hắn không thích nam phong, vừa không cần về Đại Lý Tự, một công đôi việc.
Hắn bảo Diệp Thanh dừng xe ở Nam Khúc, tự mình bước xuống.
Bên kia, trong một tiệm hoành thánh ở chợ phía đông, Lâm Vãn Khanh – người không gặp Lương Vị Bình có mấy ngày mà như cách ba thu – căn bản không để ý gần đây Đại Lý Tự thiếu một người.
Nàng nhét hoành thánh trên muỗng vào miệng Lương Vị Bình và nói: "Không có chuyện gì xảy ra giữa ta và tên cẩu quan đó!"
Lương Vị Bình liếm miếng hoành thánh nóng hổi trong miệng, nói không rõ, "Ta tin ngươi là quỷ! Hôm ấy hắn tới Thanh Nhã Cư của ta, xuýt nữa hất tung mái nhà của ta. Nếu ngươi không dùng vài chiêu quyến rũ để hầu hạ hắn thoải mái, hắn sẽ thả ngươi một cách dễ dàng như vậy?!"
Sắc mặt Lâm Vãn Khanh hơi mất tự nhiên, biện hộ: "Tính hắn không hiểu thấu tình cảnh của người khác, ta sợ dùng thủ đoạn cũng vô ích."
"Này! Ngươi không hiểu." Lương Vị Bình nuốt miếng hoành thánh, dùng muỗng chỉ vào Lâm Vãn Khanh: "Thời điểm mà lỗ tai nam nhân mềm nhất, là lúc thứ kia được hầu hạ thoải mái, bảo đảm ngươi hỏi gì thì hắn cũng đồng ý!"
"Xì!" Lâm Vãn Khanh lười nhiều lời với Lương Vị Bình, móc ra hai văn tiền từ trong ngực đặt lên bàn rồi trở về Đại Lý Tự.
Gần đây không biết Tô Mạch Ức bận rộn chuyện gì, hắn không phân việc cho Lâm Vãn Khanh, nàng không có gì để làm.
Để tránh cho mình suy nghĩ lung tung, nàng lấy tất cả lịch trình của những nạn nhân bị hãm hiếp và bị giết ra, sắp xếp lần nữa.
Bốn người chết từng là ca cơ Nam Khúc của Bình Khang Phường, trên 35 tuổi, chưa từng gặp nam tử trước khi chết.
Hai người đầu tiên chết vào tháng 10, một người chết vào tháng 2, người cuối chết vào tháng 5.
Theo phán đoán trước đây của nàng về hung thủ, hắn là một người vặn vẹo và tự ti, kẻ như vậy thường chỉ tấn công người quen.
Hơn nữa những kẻ giết người hiếp dâm hầu như đều có tiền án về tội hiếp dâm.
Sở dĩ dẫn đến hiếp dâm và giết người là vì những thay đổi đột ngột và tổn thương trong cuộc sống khiến họ khó chấp nhận, cho nên mới trút giận lên nạn nhân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!