Cũng may Tô đại nhân bước vào hiện trường vụ án giống như con sói ngửi được mùi thịt, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người nạn nhân, không chú ý tới chuyện xảy ra giữa hai người bên này.
Lâm Vãn Khanh thở phào nhẹ nhõm, nhận chén trà rồi nói nhỏ với nha hoàn: "Ta là lục sự của Đại Lý Tự, không...... không phải là cô nương......"
Nha hoàn nghe vậy thì sửng sốt, sau đó cẩn thận nhìn Lâm Vãn Khanh, mỉm cười xin lỗi.
Lâm Vãn Khanh đặt chén trà lên bàn bên cạnh, nhỏ giọng hỏi nha hoàn: "Vân đại cô nương bình thường kết giao với loại nam tử nào?"
Nha hoàn cuống quít lắc đầu: "Tiểu phu nhân nhà ta tuy xuất thân từ thanh lâu, nhưng đã gả làm vợ, biết cư xử đúng mực, không làm chuyện dâm loạn."
Nàng dừng một chút, hơi thẹn thùng, "Hơn nữa lão gia nhà ta là người có tính tình mạnh mẽ, phái chúng ta lại đây, một là hầu hạ tiểu phu nhân, hai là giám sát nàng. Mỗi ngày nàng gặp ai, làm gì đều phải báo cáo chi tiết."
Lâm Vãn Khanh vừa nghe xong, lập tức hỏi nha hoàn lấy lịch trình của Vân đại cô nương để tra cứu.
Đúng là chưa từng gặp nam tử nào.
Tuy nói trước khi hoa nương làm ngoại thất cho người ta, tiếp xúc với nam nhân nhiều không đếm xuể.
Nhưng nếu những nam nhân đó không tới phủ, thì sẽ không có điều kiện phạm tội.
Hơn nữa, người chết bị giết vào ban ngày. Giữa ban ngày ban mặt, nếu có nam tử công khai vào khuê phòng của nữ tử, hạ nhân không thể không biết.
Nếu nói là trùng hợp không biết, bốn nha hoàn và bà tử của người chết đều nói ban ngày không có gặp nam tử nào, như vậy không phải là trùng hợp.
Nhất định có chỗ nào sai......
Lâm Vãn Khanh tạm thời không tìm ra manh mối, nên xin nha hoàn lịch trình của Vân đại cô nương.
Xem xong hiện trường, đã là buổi chiều nắng rực rỡ.
Nắng đầu hè bị gió ấm thổi qua, những bóng cây lốm đốm trên mặt đất đung đưa. Ve sầu kêu rộn rã trên cành cây, Lâm Vãn Khanh giật khăn quàng cổ trên xe ngựa.
Thật sự quá nóng.
Người đối diện vẫn còn khuôn mặt âm u, dáng vẻ tựa như người lạ chớ tới gần.
Nàng lặng lẽ vén rèm xe, muốn hít thở không khí.
"Quá nóng à?" Một giọng nam lạnh lẽo trầm thấp, kèm chút mệt mỏi khàn khàn.
Lâm Vãn Khanh quay đầu lại nở nụ cười miễn cưỡng, không nỡ buông rèm xuống: "Không nóng."
Nói xong dùng tay áo lau mồ hôi mịn trên trán.
Tô Mạch Ức nhíu mày.
Thấy Lương Vị Bình thì cười tươi như hoa, tại sao khi nhìn thấy hắn thì trông khó coi hơn khóc.
Sắc mặt Tô Mạch Ức càng tối sầm, ảm đạm như mây tích giữa đêm hè.
Hắn dứt khoát xoay người qua một bên, cầm biên bản khám nghiệm tử thi vừa rồi để xem.
Không nói lời nào suốt quãng đường.
Chẳng bao lâu sau, cả nhóm Tô Mạch Ức trở về Đại Lý Tự.
Lâm Vãn Khanh vừa vào cửa đã thấy một nữ tử mặc chiếc váy màu đỏ thẫm nhạt và áo choàng bằng lụa qua cánh cửa rộng mở của chính đường.
Nhìn dáng vẻ không phải là người bình thường trong phủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!