Trong bóng tối, hơi thở của hai người đột ngột thắt lại.
Tủ quần áo tuy rộng rãi, nhưng cũng chứa nhiều quần áo, lại thêm hai người ngồi ngang.
Thân hình Tô Mạch Ức không cường tráng, nhưng cao lớn và rắn chắc.
Hơn nữa hai người đều ngả người về phía sau theo bản năng, muốn tránh xa "đông cung sống", vì thế không gian trong tủ càng thêm chật hẹp.
Lưng nàng áp vào ngực hắn, có luồng hơi ấm xuyên qua quần áo.
Tiếng xé lụa bên ngoài chợt truyền đến, trong tủ quần áo âm u tĩnh mịch có vẻ vang lên đột ngột một cách đáng sợ.
Có người vội vàng xé toạc xiêm y.
Lâm Vãn Khanh vô cùng xấu hổ, run rẩy muốn đóng cửa tủ lại, nhưng bàn tay mềm nhũn, một cái tua rua trang trí trên váy của nữ tử từ trong tủ lăn ra.
Tua rua được khảm ngọc, rơi xuống đất sẽ phát ra tiếng động.
Nàng sợ tới mức vội vàng dùng tay kéo nó, kết quả là tua rua bị kẹt ở phía dưới cánh cửa tủ.
Không thể đóng cửa.
Lâm Vãn Khanh há hốc mồm, quay đầu nhìn Tô Mạch Ức, muốn xin chút chỉ thị.
Nhưng mà Tô đại nhân phía sau cũng không bình tĩnh hơn nàng.
Cho dù ánh nến trong phòng mờ mịt, Lâm Vãn Khanh vẫn có thể nhìn thấy hắn đang áp chặt mình vào thành tủ, hai mắt nhắm nghiền, lông mi dài rung rẩy, gương mặt lạnh như băng từ đỉnh đầu thiêu đốt tới cổ......
Lâm Vãn Khanh lập tức gạt bỏ ý định hỏi ý kiến hắn.
Đông cung sống thì cứ đông cung sống, dù sao lúc trước học ở thư viện, không phải chưa từng xem xuân cung đồ với đám bạn cùng trường, thêm từ "sống" thì khác cỡ nào.
Nhưng chưa hết thời gian của nửa chén trà nhỏ, Lâm Vãn Khanh đã hiểu.
Khác nhau!
Thật sự rất khác!
Cảnh tượng trước mắt rất sinh động, thỉnh thoảng vang lên tiếng rên rỉ say đắm của nữ tử và những lời phóng túng của nam tử, tuy nàng cố gắng bình phục bản thân nhưng rất khó tĩnh tâm.
AdvertisementsREPORT THIS AD
Giường và tủ quần áo chỉ cách vài bước, tuy hai người buông rèm xuống, nhưng tiếng ồn ào của tấm rèm và chiếc móc bằng ngọc vẫn xuyên qua.
Giữa tấm rèm mỏng bay phấp phới, hai người trần truồng như hai con trăn khổng lồ quấn lấy nhau điên đảo, từng tràng rên rỉ kịch liệt.
Trên giường mờ ảo, nam nhân dang rộng chân của nữ tử, đẩy đến hai bên ngực nàng.
Sự mềm mại hồng nhuận của nữ nhân phản chiếu ánh nến đung đưa, còn gậy th*t thô to của nam nhân cọ xát rực rỡ giữa hai chân nữ tử, đột nhiên ưỡn người cắm vào.
Nữ tử phát ra tiếng rên rỉ quyến rũ.
"Thật dâm đãng," nam nhân thở hổn hển như trâu, không ngừng đẩy eo thọc vào rút ra, đuổi theo nữ nhân hỏi có thoải mái hay không.
Nữ nhân chuyển qua lẳng lơ, tiếng rên ướt át, run rẩy đáp thoải mái.
Nam nhân khẽ cười, vỗ lên bộ ngực trắng ngần chóa lóa của nàng, đẩy chúng về phía trước, cả người rời khỏi giường, dùng hết sức chạy nước rút giữa chân nàng.
"Ừm...... Đâm chết nàng!" Nam nhân đỏ mắt, càng mạnh mẽ hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!