Chương 11: (Vô Đề)

Bình Khang phường nằm ở phía bắc của Thịnh Kinh, nên còn gọi là Bắc Lý.

Chỗ này cách khu vực Đại Lý Tự chỉ một ngã tư đường, hai mặt đối diện nhau, thuận tiện cho các đại quan và quý nhân nghỉ ngơi thư giãn sau khi tan việc.

Lâm Vãn Khanh đi theo Tô Mạch Ức, bước đi có chút lo lắng.

Đây là lần đầu tiên nàng vào thanh lâu.

Mặc dù giả nam mười mấy năm, thời điểm đi chơi với các bạn cùng trường cũng từng nghe vài lời thô tục, biết chút chuyện nam nữ. Nhưng hôm nay nàng tự mình trải nghiệm, trong lòng khó tránh khỏi không yên tâm.

Cẩu quan này không phải thật sự muốn dùng việc công để dẫn nàng đi vờn hoa bắt bướm chứ......

Lâm Vãn Khanh rất lo lắng, cúi đầu suy nghĩ, cho đến khi nghe thấy một tiếng trầm đục.

Ngực nàng đập mạnh vào lưng Tô Mạch Ức.

"Ui......" Một tiếng rên rỉ thoát ra từ cổ họng của nàng, pha chút hờn dỗi theo bản năng của nữ nhi.

Nàng đang định xoa ngực, ngẩng đầu thì thấy Tô Mạch Ức nhìn nàng một cách kỳ lạ.

Cặp mắt phượng mang vẻ lạnh thấu xương tự nhiên, gần như muốn xuyên thấu nàng.

Sáng nay mới quấn bọc ngực, hẳn là sẽ không lỏng lẻo.

Lâm Vãn Khanh cảm thấy trái tim đột nhiên nhấc lên, nhưng lại thấy ánh mắt u ám của Tô Mạch Ức nhìn nàng chằm chằm: "Những trò khoa chân múa tay của ngươi trái ngược với dáng người của ngươi."

"......" Lâm Vãn Khanh sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại ── Tô Mạch Ức sẽ không nghĩ rằng vừa rồi đụng vào cơ ngực của nàng chứ?

Tuy rằng hôm nay phải ra ngoài làm việc, ngực được bọc chặt chút, nhưng...... không đến mức cảm giác như vậy nha......

Nàng nhất thời không biết nên vui hay buồn, chỉ nặn ra một nụ cười nhàn nhạt, giơ tay với Tô Mạch Ức: "Mời đại nhân đi trước."

Tô Mạch Ức mau chóng thu lại ánh mắt, bước vào thanh lâu lớn nhất.

Hôm nay cả hai đều mặc thường phục.

Phong tục của Nam triều cởi mở, việc thường xuyên lui tới thanh lâu và kỹ viện cũng không phải là vấn đề. Vì vậy những người làm quan trong triều sẽ không mặc quan phục để tới đây thị uy.

Tú bà mau chóng ra chào đón.

Bà cười rạng rỡ đánh giá hai người, ánh mắt dừng trên người Lâm Vãn Khanh, nhìn nàng từ đầu đến chân vài lần.

Lâm Vãn Khanh lập tức hơi sợ, trốn sau lưng Tô Mạch Ức.

Tô Mạch Ức không phát hiện, ngẩng đầu đánh giá nơi này, vẻ mặt tự nhiên lên tiếng: "Một nhã gian."

Sự chú ý của tú bà nhanh chóng bị thu hút bởi lang quân tuấn tú, tao nhã, thanh cao trước mắt.

Lăn lộn trong giới phong nguyệt vài thập niên, tú bà rốt cuộc có ánh mắt sắc bén.

Vừa liếc mắt đã nhìn ra, tuy nam tử cao lớn này mặc thường phục, nhưng chất liệu vải và những họa tiết thêu trên áo không phải là thứ mà những quan chức bình thường có thể mua được. Thân phận người này tất nhiên không giống bình thường. Không phải quan lớn tam phẩm trong triều, thì chính là hoàng thân quốc thích.

Về phần người bên cạnh hắn......

Ôi dào, những người quyền to chức trọng, ai mà không có sở thích đặc biệt?

Nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, không ai chê tiền cả.

Bà gật đầu cười, đích thân đưa hai người lên lầu hai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!