Giọng nói của Khương Hoài đã kéo Bạch Thục Cầm trở về từ bờ vực mất kiểm soát. Bà ta như bị dội một gáo nước lạnh, lập tức ngừng mọi hành động.
Cùng lúc đó, tiếng động bên ngoài cũng thu hút sự chú ý của người trong biệt thự. Khương Vũ Thành bước ra, ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Là người đứng đầu Tập đoàn Khương Hải, Khương Vũ Thành xuất hiện thường xuyên trên các phương tiện truyền thông. Bạch Thục Cầm nhận ra ngay, lập tức bỏ qua Quan Tú Tú, nở nụ cười tươi tắn tiến lên.
"Giám đốc Khương, tôi là vợ của Quan Bảo Thành
- Tổng giám đốc Quan Thị Kiến Trúc. Thật may mắn khi gặp ngài tại đây."
Khương Vũ Thành liếc nhìn Bạch Thục Cầm, Quan Tú Tú và Khương Hoài, giọng điềm nhiên:
"Phu nhân Quan, bà đến đây có việc gì cần trao đổi?"
Vốn dĩ, với địa vị của mình, Khương Vũ Thành không cần phải khách sáo như vậy. Nhưng nghĩ rằng đây là gia đình đã nuôi dưỡng Tú Tú, ông vẫn kiên nhẫn lắng nghe, cho rằng họ đến để dặn dò về thói quen sinh hoạt của cô.
Bạch Thục Cầm không biết ý tứ thật sự của ông, nghe câu hỏi tưởng chừng khiêm tốn ấy, lòng tự mãn của bà ta bỗng trào dâng.
Tổng giám đốc Tập đoàn Khương Hải lại hỏi mình có việc gì cần "dặn dò"!
Bà ta nghĩ rằng công ty nhà mình có vị trí quan trọng trong mắt ông ta. Vẻ mặt khó chịu vì Khương Hoài lúc nãy giờ đã tan biến, thay vào đó là sự kiêu ngạo. Bạch Thục Cầm đắc ý liếc nhìn Quan Tú Tú, rồi kéo Quan Nhụy Nhụy ra giới thiệu:
"Đây là con gái ruột của tôi, Quan Nhụy Nhụy."
Quan Nhụy Nhụy nhanh nhảu cúi chào: "Chào chú Khương."
Phiêu Vũ Miên Miên
Bạch Thục Cầm tiếp tục:
"Chuyện là thế này, tôi biết dự án địa điểm trọng điểm của thành phố sắp triển khai, chính phủ dự định chọn tám sinh viên từ bốn trường đại học lớn để quay video quảng bá. Danh sách cuối cùng sẽ do Tập đoàn Khương Hải quyết định."
Bà ta nói như đinh đóng cột:
"Vì một số lý do, suất đáng lẽ thuộc về con gái tôi lại bị người khác chiếm mất. Vì vậy, tôi đến đây để nhờ Tập đoàn Khương Hải giúp đỡ, đổi lại suất này cho con tôi. Chỉ là chuyện nhỏ thôi."
Khương Vũ Thành hơi nhíu mày. Ông biết việc này, nhưng đã giao cho em trai thứ ba phụ trách. Vốn tính cách thẳng thắn, ông không thích những việc lợi dụng chức quyền như thế.
Nhưng nghĩ đến công lao nuôi dưỡng Tú Tú của Quan gia, ông lại do dự.
Thôi thì coi như trả ơn họ vậy.
Ông thở dài, gật đầu:
"Tôi sẽ hỏi lại việc này. Tên người đã chiếm suất của con gái bà là ai?"
"Quan Tú Tú!" Bạch Thục Cầm nhanh nhảu trả lời, giọng đầy hả hê.
Khương Vũ Thành đang định lấy điện thoại, bỗng giật mình dừng lại. Ông ngẩng đầu lên, mắt mở to:
"Bà nói ai?"
"Quan Tú Tú!" Bạch Thục Cầm nhắc lại, thấy ông có vẻ không nghe rõ, liền chỉ thẳng vào Quan Tú Tú đứng bên cạnh:
"Chính là cô ta! Đứa bé này vốn là con nuôi nhà tôi, nhưng nó là một kẻ vô ơn, tính tình xấu xa, lại hay nói dối. Tôi cũng không ngờ bố mẹ ruột của nó lại là người làm công cho Khương gia. Tôi không muốn nói xấu một đứa trẻ, nhưng bản tính con người từ khi sinh ra đã định sẵn, dù tôi có dạy dỗ thế nào cũng không thể thay đổi được..."
Bạch Thục Cầm không ngừng bôi nhọ Quan Tú Tú, khiến mặt Khương Hoài đen lại. Giờ anh mới hiểu ý nghĩa câu "bị nói xấu" mà Tú Tú đề cập lúc nãy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!