Ven đường, những tán liễu lay động theo gió, mềm mại như dáng thiếu nữ đang nhảy múa.
Tô Vân mặc váy đỏ hai dây bên trong, khoác thêm chiếc áo gió dài bên ngoài. Lúc này, cô cầm điện thoại trong tay, tay còn lại khẽ đong đưa sau lưng, trông ung dung mà hờ hững.
"Cá heo biển tiên sinh" ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng cô bình thản vang lên, từ loa điện thoại vọng lại: "Dựa vào mối quan hệ giữa tôi và anh, nếu chỉ là bạn bè thì tôi hoan nghênh. Còn nếu muốn mập mờ thì từ giờ đừng gặp nhau nữa."
Giọng cô nhẹ nhàng, êm tai, mang theo vẻ lười biếng mà lại khiến người ta không thể rời tai, cứ như tiếng thì thầm của người tình bên gối.
"Cá heo biển tiên sinh" nhìn cô qua cửa sổ xe, ánh mắt hai người giao nhau, cách một lớp kính phản quang, vậy mà vẫn như xuyên thẳng vào tận đáy lòng nhau.
Hơi thở anh ta khựng lại. Anh ta chợt nhận ra, ánh mắt cô gái từng lấp lánh ánh sao khi nhìn anh ta trước đây... giờ đã biến mất.
Còn chưa kịp nghĩ xem nên níu kéo hay giải thích thế nào, thì cô đã tự mình cắt đứt mọi liên hệ, dứt khoát như chưa từng bắt đầu.
Tô Vân cúp máy, chẳng buồn quan tâm xe bảo mẫu đậu đó làm gì. Cô ngoảnh lại, vẫy tay với ba cái "đuôi to" phía sau: "Đi thôi, mấy người lớn tuổi rồi, phải vận động chút cho dẻo gân cốt. Đi xe đạp công cộng."
Thẩm Yến không phản đối, ngoan ngoãn đến lạ. Anh nghe lời đến mức, đối với việc đạp xe ngoài phố cũng không tỏ ra khó chịu gì.
Nhìn là biết, anh hẳn đã từng đi xe đạp trước đây, vì tư thế đạp xe chuẩn chỉnh, gọn gàng, như một bài tập rèn luyện nghiêm túc.
Chỉ tội cho Đường Phái, vừa đạp vừa than thở. Với cái dáng ngồi cứng nhắc, chật vật níu tay lái, anh ta như đang tuyệt vọng đánh đổi chút tôn nghiêm cuối cùng của một vệ sĩ kiêm trợ lý.
Thịnh Dĩnh sợ Tô Vân nghi ngờ mình chơi xấu, liền chớp mắt mấy cái, làm ra vẻ vô tội, ngoảnh sang hỏi cô: "Là đạp như thế này đúng không?"
Cậu ta bắt chước tư thế của Thẩm Yến, người hơi cúi về phía trước, đôi chân dài luống cuống tìm điểm tựa dưới mặt đất. Cậu ta thử đạp một vòng, nhưng vừa nhấc một chân lên thì mất thăng bằng, loạng choạng rồi ngã lăn ra đường.
Liên tiếp té ba lần, Thịnh Dĩnh ôm cánh tay bị trầy đỏ, khóe mắt cũng ửng hồng, ấm ức kêu:
"Tôi học hoài không được… làm sao bây giờ?" Tô Vân xoa nhẹ mái tóc cậu ta, giọng dỗ dành như với con nít:
"Thôi được rồi, để tôi chở cậu."
"Cảm ơn cô, nếu không có cô, tôi thật sự không biết phải làm sao nữa…"
Khóe môi Thịnh Dĩnh khẽ cong lên, trong mắt ánh lên tia dịu dàng, cảm kích như thể thế giới này chỉ có mỗi cô để dựa dẫm.
Động tác vuốt tóc của Tô Vân khựng lại, chỉ biết bất lực thở dài.
Nếu không có cô, cậu ta tám phần là… phóng một phát là đến nơi, cần gì học với chả hành xe đạp làm gì.
Nhưng con cún nhỏ giở trò, giả vờ vụng về để được cưng chiều, đáng yêu thế này, ai mà nỡ từ chối chứ!
"Đi nào!"
Thịnh Dĩnh duỗi đôi chân dài ra, rồi thản nhiên ngồi hẳn vào cái giỏ nhỏ phía trước xe đạp.
Đường Phái thấy động tác này, không nhịn được liếc nhìn cái giỏ. Nếu anh ta nhớ không lầm thì trên đó rõ ràng ghi "chỉ chịu tải 5kg".
Đối phương cao thế kia, dù nhìn có vẻ mảnh mai, cũng đâu đến mức lọt vừa giỏ xe đạp công trước đầu xe chứ…
Trong lòng thấy có gì đó sai sai, nhưng nghĩ đến gương mặt Thẩm Yến đang đen như sắp có bão, anh ta cũng chẳng dám nhiều lời.
Ừm, Thẩm tổng mà nổi giận thì khó coi lắm, nhưng nghĩ lại thấy… thật ra cũng hơi vui vui.
Phía sau họ, luôn có ánh đèn xe chiếu theo. Đường Phái ngoảnh lại nhìn… là chiếc xe bảo mẫu quen thuộc, lẳng lặng bám theo phía sau, soi sáng đường đi cho cả nhóm.
Anh ta chẳng thấy cảm động gì cả. Giúp ông chủ dẹp hết chướng ngại vật vốn dĩ là công việc của một trợ lý tốt mà.
Khi mấy người đến nơi, Tô Vân quay sang nhìn "cá heo biển tiên sinh" — người đang bịt khẩu trang, đeo kính râm, trùm kín từ đầu tới chân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!