Điền Hiểu Kỳ phấn khích đến mức nhảy dựng lên: "Ba mươi ngàn rồi a a a a a a!"
Mới có một tiết học trôi qua thôi mà, nhan sắc của Tô Vân đúng là đại sát khí!
Trương Giai Kỳ ngồi phía trước nghe tiếng xôn xao, tò mò quay lại hỏi: "Gì đấy, các cậu bàn gì mà vui thế?"
Điền Hiểu Kỳ lúc này vô cùng hưng phấn, kéo Trương Giai Kỳ lại rồi thao thao kể hết mọi chuyện, cuối cùng còn kiêu ngạo kết luận: Fan của Tô Vân sớm muộn gì phá mốc chục triệu cho coi.
Trương Giai Kỳ vừa nghe vừa gật gù, trong lòng đầy tự hào. Trong mắt cô ta, nữ thần của mình tất nhiên là người tuyệt nhất thế gian, đáng để được nâng niu chiều chuộng.
Nhưng có người vui thì cũng có kẻ ganh tị.
"Chà chà, mới thế mà dám nhận là mình à? Mấy cái clip kia toàn thấy bóng lưng, mặt mũi còn chẳng lộ hẳn ra cơ mà."
"Thì tự tin vào nhan sắc thôi, nghĩ mình đẹp thì cái gì cũng nhận được hết."
"Há há há, nếu cậu có cái mặt đấy, cậu cũng nhận bừa cho tôi xem."
"Ơ kìa, mới nổi chút xíu đã bị chụp lén à? Hay là chiêu trò kiếm fame kiếm tiền đấy chứ gì…"
"Chuẩn rồi, tiêu tiền kiểu đó thì đại gia nuôi không xuể đâu."
Tiếng xì xào rì rầm vang lên khắp góc lớp, giọng thì nhỏ nhưng câu nào câu nấy đều đầy gai móc. Điền Hiểu Kỳ nghe xong, mắt đỏ hoe, tức đến run người mà chẳng biết phải cãi nhau với ai cho hả.
Tô Vân chỉ khẽ kéo tay cô bạn, cười hờ hững như không: "Được rồi, trời muốn mưa, mẹ muốn gả chồng, ai muốn nói gì thì cứ để họ nói."
(Ý của Tô Vân là "Mấy chuyện miệng thiên hạ mình quản không nổi, thôi kệ họ đi.")
Dù gì thì ai nói xấu cô cũng tự rước xui xẻo vào người thôi, trình độ cũng không cao siêu gì, kiểu ra đường cũng té sấp mặt, uống nước cũng sặc, muốn yên ổn cũng khó.
Điền Hiểu Kỳ vẫn thấy ấm ức, lí nhí than: "Bọn nó không nên nói cậu như thế…"
Nói hay không thì cũng thế thôi, miệng mọc trên mặt người ta, ai quản được.
Nhưng nhìn cô bạn cùng bàn kiểu ấm ức, mắt sắp ngân ngấn khóc, Tô Vân nhịn không nổi nữa. Cô đứng dậy, bước thẳng tới trước mặt con bé vừa nãy buông lời chua ngoa nhất.
Không nói không rằng, Tô Vân gõ gõ mặt bàn, giọng đều đều nhưng nghe là biết sắp có chuyện: "Tô Phỉ, mày dám lặp lại câu vừa rồi không?"
Vừa nói, cô vừa cúi sát mặt xuống. Khuôn mặt trắng trẻo, nét nào ra nét đó, càng lúc càng gần, hơi thở lạnh tanh phả lên mặt Tô Phỉ, áp lực bủa vây làm cô nàng to béo kia run rẩy như sắp khóc.
Nghe tên thì bánh bèo dễ thương vậy thôi, chứ Tô Phỉ nặng cũng phải gần trăm rưỡi cân, dáng lại cao, ngồi ì ra đó nhìn như bức tường thịt.
Nhưng trước mặt người gầy tong teo như Tô Vân, mà chỉ một ánh mắt thôi, cũng đủ làm Tô Phỉ nuốt nước bọt cái ực, lưng lạnh toát. "Cậu… cậu định làm gì…"
"Phải hỏi mày trước đấy."
Tô Vân đứng thẳng người, liếc xuống, giọng nhạt như không: "Sao? Quên rồi hả, tao là ai?"
Tô Phỉ mặt cắt không còn giọt máu, tay siết chặt thành nắm đấm để trên bàn. Mấy hôm nay thấy Tô Vân hiền hiền, ai ngờ cái gien "chị đại" vẫn còn nguyên đấy chứ đùa.
Tưởng dễ bắt nạt chắc?
"Xin lỗi… xin lỗi cậu…"
Tô Phỉ cắn răng, nước mắt lưng tròng, khóc tu tu như đứa con nít bị bắt nạt.
Tô Vân cong môi, cười khẩy, phun ra đúng một chữ: "A."
Tô Vân chỉ để lại một tiếng "A" đầy ẩn ý rồi mới thong thả quay lại chỗ ngồi. Vừa ngồi xuống đã thấy Điền Hiểu Kỳ ôm má, mắt long lanh nhìn cô như nhìn siêu anh hùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!