Chương 38: (Vô Đề)

"Anatole, cậu lại quên rồi?" Quân Cửu nhớ đến việc Anatole biến thành bé trái cây thì sẽ quên hết ký ức, nào ngờ bây giờ hóa thành hình người rồi cũng quên.

"Cậu là Anatole, vương tử tộc tinh linh. Tớ là Nine, một lữ khách đồng hành cùng cậu!" Như đã nói, Quân Cửu là một kẻ vô tâm vô phế, biết Phó Tầm An có người trong lòng nhưng khi nghĩ thông suốt thì vẫn đi tỏ tình, biết người mình thích chỉ là một dãy dữ liệu nhưng nghĩ thông suốt rồi cũng lên kế hoạch cưa đổ người ta, biết mình không được thế giới cũ hoan nghênh nhưng khi nghĩ thông suốt thì lập tức không còn rối rắm.

Anatole? Nine? Tinh linh tóc đen lạ lẫm lẩm bẩm, sau khi nhìn vào gương mặt của Quân Cửu thì gật đầu, giơ tay:

"Xin chào, tớ là Anatole. Rất vui được làm quen với cậu."

Quân Cửu rốt cuộc nhận ra Anatole có chút khác thường, đôi mắt cậu ta rất sáng, hoàn toàn chưa có sự âm trầm ẩn nhẫn của người cũ.

Quên mất quá khứ cũng khiến người ấy trở nên càng quen thuộc, thấy cậu ta không còn gánh nặng, Quân Cửu cũng vui vẻ lên, thầm nghĩ hình như mất trí nhớ cũng không có gì không tốt.

"Rất vui được làm quen với cậu, Anatole." Quân Cửu bắt tay với Tinh linh tóc đen, tìm ra mục tiêu sống sót khiến tâm tình cậu cực tốt.

Cậu quyết định không để ý đến nhiệm vụ nữa, cậu chỉ muốn dùng Anatole tạo một ngôi nhà dành riêng cho bọn họ thôi!

Một đường này hai người lại lần nữa quen thuộc, hoặc là nói lại tìm về cách chung sống quen thuộc trước kia.

Hôm nay Anatole và Quân Cửu đang lấy gỗ dựng nhà, lúc Quân Cửu tỉnh lại thì đã ở trong rừng rậm Linh Trạch rồi, còn vừa lúc ở gần một con suối, sau đó cậu cảm thấy nơi này cũng ổn, quyết định dựng nhà ở đây.

Anatole đối với việc dựng nhà cũng rất hứng thú, chi bằng nói hắn rất hứng thú xây dựng một nơi chỉ có hắn và Quân Cửu.

Anatole cũng không biết mình làm sao nữa, nhất kiến chung tình, càng ở gần càng thích.

Tóm lại đã không quản nổi trái tim mình rồi.

Làm sao bây giờ, thích ở gần cậu, thích nhìn cậu cười, thích ôm cậu, thích ngửi mùi hương trên người cậu, thích hôn cậu…

Anatole không có ký ức cũ không nhát gan như vậy, hắn không biết Quân Cửu đã có người trong lòng, hắn cũng không trải qua mười mấy năm sống mà không có Quân Cửu, hắn không nhớ quá khứ tối tăm của mình, vì vậy hắn không do dự.

Thậm chí còn lập xong kế hoạch xây nhà rồi tỏ tình.

Quân Cửu thì chỉ cảm thấy tiến độ của bọn họ hình như có chút hơi nhanh, sau khi Anatole mất trí nhớ thì hoàn toàn như một con cún nhỏ tiến hóa thành sói, dính người lại hơi… Chiếm hữu.

"Đào thêm một hồ nước nuôi cá nữa…" Quân Cửu lại bại lộ bản tính ham ăn.

Ừ, nghe em hết. Anatole từ đằng sau ôm Quân Cửu một cái, môi vô tình cố ý cọ vào vành tai.

"Không nghịch. Chưa xây xong nhà đâu." Quân Cửu quay người vỗ vỗ cái đầu lông xù của hắn, trong lòng cực kì hạnh phúc, cảm giác thỏa mãn này tuyệt vời như được ăn no vậy.

"Xây xong được nghịch?"

Anatole thuận thế hôi lên cậu một chút, giọng nói trầm thấp mang chút dụ dỗ.

"Ừm… Xây xong lại nói…" Quân Cửu bị hôn đến mơ mơ màng màng, nói thực nụ hôn đầu tiên (…) mất một cách bất ngờ như vậy làm cậu cũng quên nó là nụ hôn đầu tiên luôn.

Đuôi sói sau lưng Anatole vẫy vẫy, vươn lưỡi khiến nụ hôn sâu hơn.

Ánh nắng ấm áp xuyên qua tán cây, phủ lên hai bóng dáng đang áp lên nhau, khung cảnh ngọt ngào bình yên hơn bất cứ lúc nào hết.

Leng keng…

Đâu đó tiếng xiềng xích vang lên, đáng tiếc chẳng ai nghe thấy.

Anatole và Quân Cửu bận rộn mất hai tháng, rốt cuộc tự tay dựng xong một ngôi nhà, không quá lớn nhưng rất ấm cúng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!