Chương 16: (Vô Đề)

Quân Cửu cúi đầu cố gắng bày ra dáng vẻ nghiêm túc nghe giảng, mong qua mắt được thầy giáo đang đứng trên bảng.

Nhưng mắt thầy Phương sắc cỡ nào chứ?

Người ta còn được mệnh danh là radar chạy bằng cơm, vừa nhìn một phát là biết Quân Cửu chẳng hiểu gì.

Thầy Phương:...

Thầy Phương hít một hơi thật sâu, gọi Quân Cửu lên bảng.

"Thầy, bài này em biết làm." Một âm thanh dễ nghe vang lên, Quân Cửu cảm thấy âm thanh này còn dễ nghe hơn thường ngày rất nhiều, vội vàng dùng ánh mắt cảm kích nhìn Phó Tầm An.

Phó Tầm An bị ánh mắt của cậu làm cho vui vẻ, ánh mắt như dao sắc của thầy Phương cũng biến thành một trận gió nam ấm áp.

Vì vậy như thường lệ, sau khi nghe mắng chửi hết gần nửa tiết thì Phó Tầm An và Quân Cửu bị phạt đứng ngoài cửa.

Quân Cửu liếc nhìn thiếu niên bên cạnh, giảo hoạt dùng ngón tay chọc chọc người ta.

Thử‎ ???? hách‎ ???? ìm‎ ???? rang‎ gốc,‎ géc‎ gô‎ [‎ ???? rum???? ru‎ y????n﹒????????‎ ]

Phó Tầm An không dao động.

Lại chọc chọc.

Phó Tầm An vững như thạch bàn.

Lại chọc chọc chọc.

Phó Tầm An nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nhịn không được đưa tầm bất đắc dĩ mắt qua

Đi, trốn tiết.

Hai thiếu niên vừa chạy được vài bước thì bị phát hiện, thầy Phương tức điên lên, ném cả hộp phấn qua.

Hai thiếu niên thành thục né tránh, rồi lại ăn ý nhìn nhau cười.

Đó là nụ cười xinh đẹp lại hơi đắc ý, giống như một bông hoa dại nở trong thanh xuân.

Quân Cửu lộn nhào một vòng xinh đẹp, đáp lên tường.

Cậu quay đầu, hơi khiêu khích nhìn người bên dưới.

Phó Tầm An ngẩng đầu, đột nhiên cảm thấy tư thế này cũng không tệ.

A Cửu của hắn luôn được ánh sáng hộ tống, còn hắn, yên lặng đứng trong bóng tối bảo hộ cậu.

Hắn chỉ cần ngẩng đầu, sẽ luôn nhìn thấy thái dương.

"Lên đây đi, radar sắp đuổi kịp rồi." Thấy thiếu niên ngẩn người, Quân Cửu vội vàng thúc giục.....

Sau khi khó khăn trốn khỏi radar chạy bằng cơm, cả hai ghé vào quán net chơi game.

Quân Cửu biết Phó Tầm An đang có ý định thiết kế một tựa game nhập vai, vì vậy một học sinh ngoan như hắn cuối cùng vẫn bị kéo vào nơi ồn ào náo nhiệt này.

Quân Cửu chơi một ván cực kỳ vui vẻ, nhưng nhân vật của Phó Tầm An lại chết nửa đường, lúc sau hắn chỉ đành vừa ngắm Quân Cửu vừa suy tư.

Quân Cửu hơi áy náy vì mình mải chơi mà quên trúc mã, biết hắn không thích nơi này nên kéo hắn lên xe đạp về nhà.

Dù sao cũng là tiết cuối rồi, hơn nữa trốn học...! Quân Cửu lành nghề lắm, rận nhiều không ngứa, cậu cũng không để tâm nhiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!