Tháng giêng, Trinh Quán năm thứ mười. Trường An tuyết lớn. Từ Tử Lăng ngồi trên lầu ba của lầu Phúc Tụ, bên chiếc bàn cạnh cửa sổ ở góc đông nam. Gã ngưng thần ngắm nhìn Dược Mã Kiều trong cảnh gió tuyết đầy trời bên dưới. Một chiếc xe ngựa vừa mới chạy lên đầu cầu.
Có thể tưởng tượng mỗi ngày có đến trên ngàn người qua cầu, thế nhưng chắc chắn rằng không ai biết được chiếc cầu này không những cải biến vận mệnh của gã và Khấu Trọng mà còn cả vận mệnh của thiên hạ.
Gã kéo chiếc nón đang che tới chân mày xuống một chút, mỉm cười:
- Ngươi tới rồi!
Kéo lại cổ áo che gần hết mặt, Khấu Trọng đến ngồi bên cạnh gã, quay lưng lại với những người khách khác, thoải mái dựa vào lưng ghế, phủi tuyết trên người, lộ ra nét cười sáng rỡ, cẩn thận ngắm nhìn Từ Tử Lăng, hai mắt sáng lên, gã lắc đầu than:
- Bao nhiêu năm rồi, huynh đệ tốt của ta?
Từ Tử Lăng vui vẻ nói:
- Vừa đúng chín năm. Sau khi hoàn thành tráng cử thám hiểm đầu nguồn Lưỡng hà tiểu tử ngươi trở về Tống Gia Sơn Thành định cư, tiểu đệ thì ẩn cư ở tiểu cốc Ưu Lâm, từ đó không hề gặp lại, cũng không có tin tức gì.
Ánh mắt Khấu Trọng hướng về phía Dược Mã Kiều phủ đầy tuyết, trên cầu không thấy người đi, hai mắt hiện lên vẻ như đang tưởng nhớ lại chuyện xưa. Gã lại thở dài lần nữa:
- Đạo lý thật đơn giản, dễ dàng, thì ra quản lý quốc gia cho tốt lại dễ dàng như vậy? Những lời Thế Dân đã nói ở tiền trang đều đã được thực hiện, tạo thành cục diện như ngày nay. Bất quá nói thật ta đã ngầm ra sức, giúp đỡ y chỉnh đốn cường hào ác bá, tham quan ô lại.
Từ Tử Lăng chau mày:
- Ngươi vẫn còn múa đao lộng kiếm sao?
Khấu Trọng cười nói:
- Dường như ngươi không hiểu được địa vị trên giang hồ của Khấu Trọng ta ngày nay, sau khi lập minh ước Bạch Mã ta không hề giao thủ với ai, bởi căn bản ta không cần ra tay, chỉ cần sai người nói một tiếng là được. Ai dám chọc giận ta?
Nếu không nền chính trị nhân từ của Thế Dân cũng khó được thi hành nhanh chóng khắp phương nam như vậy.
Gã dừng một lát lại thở dài lần thứ ba:
- Phi Huyên quả là người có nhãn quan nhất thiên hạ, từ xưa tới nay người được xưng là minh quân có ai bằng được thiên tử Đại Đường Lý Thế Dân của chúng ta?
Y đã chứng minh cho mọi người thấy sau đại loạn quả thật là đại trị, hơn nữa lại là thời kỳ hoàng kim thịnh vượng nhất xưa nay chưa từng có. Ý! Người giàu nhất Trường An sao còn chưa tới?
Từ Tử Lăng cảm thấy mù mịt:
- Người giàu nhất Trường An?
Khấu Trọng nhịn cười:
- Còn không phải là Lôi Cửu Chỉ lão gia hỏa hạnh phúc vui vẻ nhất thế gian đó sao. Chẳng qua lão chắc chắn là nghèo hơn rất nhiều người, bởi vì tiền bạc kiếm được đều được dùng để tu bổ Đại hà, khiến cho lão giống như trước đây lúc còn nghiện cờ bạc trong túi không có một xu, trên đời quả là khó có lão bản nào ngoan như vậy.
Từ Tử Lăng nói:
- Ngươi quả là hiểu rõ tình huống của mọi người.
Khấu Trọng nói:
- Sao lại không hiểu rõ cho được? Mỗi dịp lễ tết đều có người đến thăm ta, làm lão tử bận đến nỗi không thể dứt ra được. Vậy mà kêu là thoái ẩn sao, con bà nó chứ!
Từ Tử Lăng bật cười:
- Ta không nghe ngươi kể khổ nữa, ngươi có gặp tiểu Hầu không?
Khấu Trọng gật đầu:
- Có gặp một lần, y đến để mượn xem chân tích của Cố Khải Chi, nghe khẩu khí của y tưởng chường vẫn phong lưu như xưa. Ý! Người giàu đến rồi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!