Tuy Độc Cô Sách trước giờ rất tự cao, nhưng cũng thầm cảm thấy khâm phục Đỗ Phục Uy.
Nếu bản thân y ngay cả mười chiêu cũng tiếp không nổi, vậy thì bên y nhất định đại bại chứ chẳng nghi, vì vậy cách giải quyết này có thể nói là tuyệt đối có lợi cho bọn y và Vân Ngọc Chân.
Có điều, y cũng biết Đỗ Phục Uy sợ nhất là bọn gã dùng một chiêu ngọc thạch câu phần, ra tay hạ sát hai tên tiểu tử trước, lúc ấy thì dù Đỗ Phục Uy có giết sạch bọn y, cũng không chẳng đạt được mục đích của mình.
Y đưa mắt nhìn Vân Ngọc Chân một cái, đoạn bước lên phía trước ôm quyền nói: "Đỗ tổng quản! Mời!".
Vì hiện nay Đỗ Phục Uy đang chiếm cứ Lịch Dương nên ai ai cũng gọi y là tổng quản.
Đỗ Phục Uy chắp tay sau lưng, mỉm cười nói: "Người dùng kiếm trên giang hồ nhiều không kể xiết, nhưng những người biết cách dùng kiếm chân chính lại chẳng có mấy người, thịnh danh nhất có lẽ không ngoài hai đại môn phiệt Tống thị và Độc Cô thị.
Tống phiệt hiện đang phải lo ứng phó với hôn quân, tự lo cho bản thân mình còn không xong, nên đâu còn thời gian lo chuyện bao đồng nữa.
Nếu bản nhân nhìn không lầm, cước bộ của huynh đài có ẩn hàm kỳ môn độn pháp, rất giống với Bích Lạc Hồng Trần nổi danh trên Kỳ Công Tuyệt Nghệ Bảng của Độc Cô gia, không hiểu Đỗ mỗ có nói sai gì không?".
Bọn người Vân Ngọc Chân thoáng động dung, không ngờ nhãn lực của Đỗ
Phục Uy lại cao minh đến vậy.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng chửi thầm trong bụng, chỉ hận vị can gia hờ này không giáo huấn cho tên Độc Cô Sách đáng ghét kia một trận, đồng thời cũng ngăn trở Vân Ngọc Chân, tạo cơ hội cho hai gã thoát thân.
Độc Cô Sách bình tĩnh đáp: "Tiền bối quả nhiên nhãn lực cao minh, vãn bối đích thực là Độc Cô Sách, hôm nay đành dựa vào mấy thức kiếm của gia phụ
Độc Cô Phong chỉ điểm để lãnh giáo cao chiêu!".
Đỗ Phục Uy cười ha hả nói: "Thì ra là con cháu cố nhân, không biết bệnh suyễn của lão thái thái đã có khởi sắc chưa vậy?".
Gương mặt anh tuấn của Độc Cô Sách thoáng lộ sắc giận, lạnh lùng đáp:
"Lão lão sức khoẻ rất tốt, đa tạ Đỗ tổng quản đã quan hoài".
Thì ra tuy gia chủ Độc Cô phiệt là Độc Cô Phong, phụ thân của Độc Cô Sách, nhưng nếu luận võ công thì Vu Sở Hồng, mẫu thân của Độc Cô Phong mới là đệ nhất cao thủ của Đôc Cô gia.
Vu Sở Hồng năm nay niên kỷ đã gần trăm, vì năm sáu mươi tuổi bỏ kiếm dùng trượng, tự sáng lập ra một bộ Phi Phong Trượng Pháp, không may suýt chút nữa bị tẩu hoả nhập ma, tuy rằng đã kịp thời tự cứu nhưng vẫn lưu lại di chừng về sau, mỗi khi tái phát lại lên cơn hen suyễn, thở khò khè.
Do đó Đỗ Phục Uy mới cố ý hỏi câu này.
Đỗ Phục Uy có ý kích nộ Độc Cô Sách, thấy mục đích đã đạt được, liền lớn giọng nói: "Để ta xem Bích Lạc Hồng Trần Độc Cô gia có gì mới không?".
Cả hai bên đều nín thở chờ đợi Độc Cô Sách xuất thủ.
"Cheng!".
Trường kiếm rời bao.
Độc Cô Sách hoành kiếm trước ngực, đứng yên bất động, khí thế bức nhân, quả nhiên có phong thái của bậc cao thủ.
Khấu Trọng đang đứng bên vách núi, ghé miệng vào sát tai Từ Tử Lăng nói:
"Cơ hội học tập đến rồi!".
Từ Tử Lăng cũng hưng phấn gật đầu.
Thứ bọn gã thiếu sót nhất chính là kinh nghiệm thực chiến, được xem cao thủ đối chiêu đương nhiên là có rất nhiều điều bổ ích.
Độc Cô Sách hừ lạnh một tiếng nói: "Đắc tội!".
Nói chưa dứt lời, đã đạp chân bước lên, kiếm cũng theo đó mà kích ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!