Một cú đá này quá bất ngờ lại mang sức mạnh kinh người. Dương Thụy kêu thảm lên, cả người b ắn ra nằm trên miệng giếng.
Không đợi y đứng lên, Dương Thủ Văn đã tới trước mặt y, chân giãm lên mặt y.
- Dương nhị, ta cho ngươi vào nhà chưa?
- Dương a si, ngươi điên rồi?
- Ta điên ư?
Dương Thủ Văn nở nụ cười lành lạnh, đột ngột nhấc chân đá lên bụng của Dương Thụy. Dương Thụy lại kêu thảm thiết, cả người cuộn tròn lại, giống như một con tôm lớn, ngắc ngứ không nói nên lời một lúc lâu. Lúc này, Dương thị cũng kịp
phản ứng, vội vàng chạy tới:
- Đại Lang chớ đánh nữa, nếu bị A lang biết được nhất định sẽ trách Đại Lang đấy.
Không đợi Dương thị nói hết, Dương Thủ Văn đã ôm Ấu Nương vào lòng.
- Trách ư? Cho dù cháu không ra tay, hắn ông ấy vẫn không ưa cháu.
Nói xong, hắn đẩy Dương thị ra, trầm giọng nói:
- Nơi này là nhà của ông nội. Ông đã để lại cho cháu, đây chính là sản nghiệp của cháu. Cháu muốn mọi người biết, trong nhà này chưa tới phiên hẳn gã tác oai tác quái. Một đứa con của vợ kế mà tự cho mình là một nhân vật hay sao?
- Dương a sỉ, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.
Dương Thụy giấy dụa lấy đứng lên, chỉ vào Dương Thủ Văn mắng.
Dương Thủ Văn không đợi y nói hết lời đã bắt lấy cánh tay của y kéo về trước, làm Dương Thụy lảo đảo, hắn thuận thế nhấc chân đá lên người Dương Thụy, khiến y lập tức ngã lăn ra đất.
- Ngươi không bỏ qua cho buông tha ta ư?
Dương Thủ Văn cười lạnh nói:
- Hay lắm, ta cũng không muốn buông thađể yên cho ngươi.
- Dương a sỉ, ngươi muốn làm gì?
Dương Thụy mười ba tuổi, mà Dương Thủ Văn đã mười bảy.
Quan trọng nhất là, Dương Thủ Văn từ nhỏ đã theo Dương Đại Phương học võ, dù thời điểm đầu óc hắn không rõ ràng, Dương Thụy cũng không phải đối thủ của hắn.
Chỉ có điều từ trước đến giờ Dương Thủ Văn chưa từng đánh nhau.
Ông nội từng nói, hắn có thần lực trời sinh, đầu óc lại không rõ ràngminh mẫn, nếu đánh nhau, căn bản không kiểm soát được sức mạnh, rất dễ gây ra chuyện
phiền toái.
Sở dĩ dạy hắn luyện võ, một mặt là để hắn rèn luyện thân thể, về phương diện khác là muốn chữa bệnh cho hắn.
Hiện giờ, đầu óc Dương Thủ Văn đã tỉnh táo, đương nhiên sẽ không khách khí với Dương Thụy nữa.
- Dương ngốca si?
Dương Thủ Văn giãm lên ngực Dương Thụy, hung ác nói:
- Ba chữ kia, là để con một vợ lẽ như ngươi gọi hay sao? Dương nhị lang, đừng cho là đầu óc ta không rõ ràng, việc gì cũng không biết. Những chuyện ngươi làm, ta đây rất rõ... Nếu ngưi không phải đến gây chuyện, ta cũng lười động tay chân với ngươi. Tuy nhiên hiện tại ngươi tự mình tới cửa, vậy cũng đừng trách ta tính sổ với ngươi. Ta hỏi ngươi, bài đồng dao kia là ai biên? Là ai truyền đi?
Dương Thụy ra sức giấy dụa dưới chân Dương Thủ Văn, nhưng chân của Dương Thủ Văn lại giống như ngọn núi đè lên ngực y, bất kể y giãy dụa thế nào. cũng không nhúc nhích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!