Dương Thủ Văn nhìn theo Dương Thụy rời đi, sau đó mới thu hồi ánh mắt, đi tới bên cạnh Ấu Nương.
- Ấu Nương có chuyện gì vậy? Vẻ mặt mất hứng, là ai bắt nạt muội à?
- Hủy Tử ca ca đừng chơi với Nhị thiếu gia, hôm qua y còn bắt nạt a nương và Ấu Nương, Hủy Tử ca ca sao lại chơi với y?
Ấu Nương chu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt "Ta mất hứng".
Dương Thủ Văn mỉm cười, ngồi xổm xuống muốn ôm lấy nàng, đã thấy Ấu Nương chợt lóe thân, né tránh Dương Thủ Văn, nhanh như chớp chạy tới vườn hoa. Dương Thủ Văn lắc đầu, đi đến vườn hoa, ôm lấy Ấu Nương. Lúc này, Ấu
Nương không tránh né nữa.
- Ấu Nương đừng không vui, Hủy Tử ca ca là đang sai khiến Nhị Lang, cho nên mới thân thiết với y.
- Hủy Tử ca ca yêu thương nhất là Ấu Nương, đợi sai khiến xong Nhị Lang thì nhất định sẽ nghĩ cách trừng trị y, giải hận cho Ấu Nương, được không?
- Thật sao?
- Đương nhiên!
Lúc này trên mặt Ấu Nương mới lộ ra nét tươi cười:
- Hủy Tử ca ca nhất định phải báo thù cho Ấu Nương.
- Biết rồi.
Dương Thủ Văn thấy Ấu Nương vui vẻ, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
- Thím đâu rồi?
- A nương đang nhóm lửa, chuẩn bị cơm chiều cho Hủy Tử ca ca.
- Vậy thì thật là tốt, ta cũng có việc muốn hỏi thăm thím đây.
Dương Thủ Văn nói rồi, liền đi vào phòng ngủ của mình, từ đầu giường lấy ra một chồng giấy, nắm bàn tay nhỏ của Ấu Nương, đi thẳng đến nhà bếp.
Hắn nghe Dương thị nói trong thôn có thợ thủ công, Dương thị nói cho hắn biết, Lão Hồ Đầu ở cửa thôn là thợ thủ công tốt nhất trong vùng. Sau khi Dương Thủ Văn nghe xong liền dẫn Ấu Nương đi ra khỏi nhà. Lúc này, đã là xế chiều, ánh mặt trời chiếu vào con đường nhỏ trong thôn, ven đường không thấy người đi đường, toàn bộ thôn rất yên tĩnh, lộ ra vài phần không khí tĩnh mịch làm say lòng người.
Lão Hồ Đầu ở tại cửa thôn, là một thợ rèn.
Nhìn bộ dáng, ước chừng khoảng năm mươi tuổi, mặt đen bóng như than, nói chuyện khí thế mười phần, thanh âm cũng vô cùng to.
- Đại Lang làm những dụng cụ này có tác dụng gì vậy?
Lão Hồ Đầu nhìn bản vẽ Dương Thủ Văn đưa cho ông ta, không khỏi lộ ra vẻ nghỉ hoặc.
Ta hận "Đại Lang"!
Dương Thủ Văn cười lớn nói:
- Hồ công đừng gọi ta là Đại Lang, gọi ta Hủy Tử là được.
- Làm sao được, Đại Lang là Đại công tử của Dương Huyện Úy, tôn một tiếng lang quân cũng là chuyện phải làm, có cái gì mà không được? Hơn nữa, ngươi gọi ta Hồ công, mới là tổn thọ ta. Không bằng cứ theo người trong thôn, gọi ta một tiếng Lão Hồ Đầu là được.
- Làm sao vậy được?
- Sao lại không được?
Lão Hồ Đầu cũng là người bướng bỉnh, vì một chuyện xưng hô, lại tranh chấp. một phen với Dương Thủ Văn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!