Chương 20: Mạc cao quật

Đại sư Vong Trần phảng phất trầm tư rơi vào chuyện cũ, Lý Chân cùng Tửu Chí không dám quấy nhiễu, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi một bên.

Không biết qua bao lâu, Đại sư Vong Trần từ trong hồi ức tỉnh lại, hắn áy náy cười cợt, đối với hai người nói: "Ta dạy cho các ngươi nhiều năm tập võ đọc sách, nhưng xưa nay chưa nói với các ngươi, tập võ kỳ thực chỉ là sách lược hạ phẩm."

"Ý của đại sư là, đọc sách mới chính là sách lược thượng phẩm sao?" Lý Chân hỏi.

Đại sư Vong Trần vẫn lắc đầu, "Thiên hạ người đọc sách nhiều biết bao nhiêu, lẽ nào đó đều là sách lược thượng phẩm? Dưới cái nhìn của ta, đọc sách chỉ là trung phẩm thôi, chân chính thượng phẩm là nơi này."

Đại sư Vong Trần chỉ vào đầu của mình, "Mưu lược mới là thượng phẩm, các ngươi nhớ kỹ, thiện mưu giả chế nhân, thiện võ giả người chế trụ."

Lý Chân có thể hiểu được thâm ý của câu nói này, hắn yên lặng gật gật đầu, hắn biết ngày hôm nay đại sư tựa hồ đang bàn giao cái gì , khiến cho trong lòng hắn có cảm giác bất an.

Đại sư Vong Trần nhìn ra Lý Chân đang lo lắng, lại chậm rãi nói: "Các ngươi đến rất đúng lúc, ta cũng muốn mời người đi tìm các ngươi tới , ta muốn nói một chuyện, qua mấy ngày, ta dự định đi Vân Du ở Trung Nguyên, khả năng đây là lần cuối cùng trong đời ta đi Vân Du, ta cũng không biết có thể hay không trở về, có thể trở về hay không còn tùy vào duyên số."

Lý Chân vội hét lên: "Đệ tử đi theo nguyện phụng dưỡng đại sư!"

"Ta cũng đi!" Tửu Chí cũng gấp nói.

Đại sư Vong Trần cười cợt, "Ta sẽ dẫn mấy tiểu tăng cùng đi, các ngươi đi theo ta, ngược lại sẽ ảnh hưởng tu hành của ta, sự hiếu tâm của các ngươi ta nhận, nhưng không cần các ngươi làm tuỳ tùng."

Lý Chân hồi lâu nói: "Hi vọng đại sư có thể sớm ngày trở về!"

Đại sư Vong Trần gật gù, từ phía sau trong rương đồ lấy ra mấy ngọn phi đao, đưa cho Tửu Chí, "Đây là ta trong lúc rảnh rỗi chế tạo phi đao, đưa cho ngươi!"

Tửu Chí đại hỉ, "Đa tạ đại sư!"

"Đi bên ngoài thử đao đi! Thuận tiện đi ngoài rừng trúc tìm cho ta một cái Trúc Tử, thích hợp làm gậy, đi đi!"

Tửu Chí đứng dậy bước nhanh đi ra.

Đại sư Vong Trần lúc này mới chỉ cửa vào, Lý Chân hiểu ý, đi qua đóng cửa lại.

"Ngồi xuống, ta muốn cùng ngươi nói mấy câu!"

Lý Chân yên lặng ngồi xuống trước mặt đại sư, Đại sư Vong Trần lúc này mới nhìn kỹ hắn nói: "Vừa nãy ta nói chuyện sách lược trung hạ phẩm, ngươi nhớ kỹ chưa?"

"Đệ tử nhớ kỹ rồi!"

"Ngươi phải nhớ kỹ, đó là điều cuối cùng mà ta dạy cho ngươi, học võ có thể, nhưng không được si mê, đọc sách không sai, cũng không thể quên thân, đây là cả đời giáo huấn của ta, chờ ta tỉnh ngộ ra thiện mưu mới chính là sách lược thượng phẩm để lập nghiệp thì đã chậm."

Lý Chân rốt cục không nhịn được nói: "Đệ tử hi vọng đại sư có thể nói thêm một điểm nữa."

Đại sư Vong Trần trầm tư chốc lát lại nói: "Ta khi còn trẻ tập võ viết thơ, sa vào việc học tập sách vở, nhưng không thể báo ân cho quốc gia, vận mệnh nhấp nhô, mãi đến tận quang trạch năm thứ nhất phát sinh đại sự lớn ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ, dấn thân vào Phật môn.

Vui mừng chính là, ta không chỉ ở trong nhà Phật được yên tĩnh, mà cũng thu được mấy người các ngươi làm đệ tử , khiến cho ta đời này không tiếc hận, nhưng ta không hy vọng ngươi lại đi theo con đường thất bại của ta, ta hi vọng ngươi có thể làm nên sự nghiệp, vì là Đại Đường làm nên sự nghiệp, vì ta hoàn thành tiếc nuối to lớn nhất của đời này."

Nói đến đây, Đại sư Vong Trần lại thở dài, "Vũ thị soán vị, ta cùng Từ Kính Nghiệp tự tiện khởi binh, truyền hịch thảo nghịch, hy vọng có thể chấn chỉnh lại Đại Đường giang sơn, tiếc rằng binh sỹ quá ít, bất hạnh thất bại, ta chạy trốn khắp nơi, có thể thiên hạ to lớn, nhưng không chỗ lập thân, mới bị ép tránh xa biên cương đi xuất gia, đến nay đã có mười năm, người người đều gọi ta là cao tăng, nhưng ta nhưng không có tu vi của cao tăng, vẫn còn tư tâm, u mê không tỉnh, nói ra thật xấu hổ!"

Lý Chân biết sư phụ hắn là ai, ngày đó truyền tụng thiên cổ hịch văn, kiếp trước hắn còn từng đọc thuộc lòng qua, trong lòng hắn kích động, vội vã quỳ gối, "Đệ tử hiểu rõ!"

Đại sư Vong Trần khẽ mỉm cười, "Ngươi hiểu rõ là tốt rồi, nhưng hi vọng ngươi đem bí mật của sư phụ giấu ở trong lòng."

"Đệ tử sẽ không nói cho bất cứ người nào."

Đại sư Vong Trần từ trong rương lấy ra một thanh trường kiếm hình dạng cổ điển, thổi mặt trên tro bụi đi, vuốt nhẹ một lúc lâu, phảng phất còn nhớ lại chuyện cũ của thanh kiếm này, cuối cùng hắn đưa thanh kiếm cho Lý Chân.

"Thanh kiếm này đã từng gọi là Định Đường kiếm, là Thái Tông Hoàng đế ban bội kiếm cho Anh quốc công, lại truyền tới tôn tử của hắn là Từ Kính Nghiệp, lúc ta cùng Từ Kính Nghiệp khởi binh, hắn đem thanh kiếm này tặng cho ta, ta đặt trong đáy hòm đã được mười năm, hiện tại ta chính thức tặng cho ngươi, hi vọng ngươi có thể không phụ lòng thanh kiếm này, có một ngày có thể hung thịnh Đại Đường, sư phụ ở dưới cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt."

Lý Chân cung kính tiếp nhận thanh kiếm này, "Đệ tử nhớ kỹ lời của sư ân, tuyệt không phụ lòng đại sư đối với đệ tử giáo huấn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!