Chương 3: Nguyền rủa

Tiếng động ầm ầm vào ban đêm vẫn tiếp diễn. Nhưng trong lòng A Sầm lại bị một cảm giác lo âu khác chiếm lĩnh, không còn sức lực để bận tâm đến quả cầu pha lê đỏ bên ngoài khoang tàu. Cô cảm thấy phấn khích một cách kỳ lạ, mãi đến nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, A Sầm gần như nhảy bật khỏi giường, kéo mạnh rèm cửa, hôm nay lại là một ngày nắng đẹp. Từ xa đã có thể nhìn thấy đất liền, sóng nước lấp lánh, một màu xanh ấm áp. Con tàu hôm nay sẽ dừng ở một số thành phố dọc đường vài giờ đồng hồ. Khách du lịch sẽ xuống tàu để tham quan thành phố. Nhưng hôm nay A Sầm không có ý định xuống tàu, vì cô có việc quan trọng hơn phải làm.

Khi kéo rèm, cô còn thấy một bóng chim mòng biển vội vàng bay khỏi lan can ban công. Cô mơ hồ cảm thấy đó là mòng biển Leo. Leo có thân hình lớn hơn các loài chim biển bình thường, có lẽ là do được chủ chăm sóc tốt, lông cánh dưới ánh nắng cũng rực rỡ đặc biệt.

Cô vội vàng rửa mặt, sáng nay cảm giác buồn nôn cứ bám lấy cô, mùi vị rỉ sắt không ngừng dâng lên trong cổ họng. A Sầm cho rằng đó là do thiếu ngủ, cộng thêm con tàu đang chạy hết tốc độ khiến cô hơi say sóng. Cô lấy thuốc chống say uống, nhưng triệu chứng buồn nôn không giảm là bao.

A Sầm vội vàng đến boong tàu quan sát ở tầng 5. Charles đã đợi ở đó từ lâu.

Charles đang ngồi bên bàn cờ từng chơi với ông Francis vỗ nhẹ vào chỗ ngồi bên cạnh.

Ban đầu, A Sầm cố ý đi chậm lại, muốn dùng bước chân chậm rãi để che giấu sự háo hức muốn biết sự thật, nhưng cuối cùng cô vẫn bước nhanh về phía chiếc ghế trống. Cô có quá nhiều câu hỏi trong lòng.

Charles lại trở về với phong thái của một quý ông, như thể không có sự thất thần và bối rối của đêm qua. Chiếc mũ của ông đặt ở góc bàn, cả người chải chuốt chỉnh tề. A Sầm có thể tưởng tượng rằng, khi còn trẻ, Charles nhất định rất tuấn tú, thêm vào đó là sự nhún nhường và tỉ mỉ từ việc làm quản gia cho gia tộc Klein lâu năm, chắc chắn rất được lòng các cô gái.

"Chào buổi sáng, cô A Sầm. Tôi đã chuẩn bị trà và bánh ngọt cho cô, nếu cô chưa ăn sáng." Charles ân cần chỉ vào bánh ngọt và ấm trà trên bàn tròn nhỏ. Có lẽ vì hôm qua cô nói rằng mình chưa ăn sáng nên thấy khó chịu, hôm nay Charles còn đặc biệt mang bữa sáng đến phòng trường hợp cần.

"Chào buổi sáng, ông Charles." A Sầm cầm tách trà nhấp một ngụm, vì uống hơi vội nên bị sặc. Cô không biết nên bắt đầu câu chuyện về vấn đề đó như thế nào.

Charles mở lời: "Hôm nay thời tiết thật dễ chịu, phải không?"

"Vâng, đúng vậy, nắng rất đẹp." A Sầm gật đầu hơi lơ đãng. Vị của trà này có chút lạ, như thể là túi trà đã để lâu, có mùi rỉ sắt, giống hệt cảm giác trong cổ họng cô lúc sáng. Và trà hôm qua dường như cũng vậy. Có lẽ là trà đã hỏng, nhưng Charles không biết.

"Lần đầu tiên cậu chủ lên tàu, ông chủ bảo tôi đi cùng, hôm đó trời âm u, có mưa, thời tiết không tốt như hôm nay." Charles nhắc lại chuyện cũ một cách tự nhiên.

"Về tờ báo mà cô thấy, đó không phải là một trò đùa. Một số chuyện trên báo là thật, một số là giả." Charles chậm rãi nói:

"Ví dụ như chuyện về ngài Francis, ngài ấy là một quý ông thực thụ. Cái gọi là "mối quan hệ cha con mập mờ" hoàn toàn không tồn tại. Tôi theo ông chủ từ năm mười tám tuổi, lúc đó ông chủ chỉ ngoài ba mươi. Về nhân cách của ông ấy, tôi có thể bảo đảm bằng danh dự của mình. Còn về tình cảm ông ấy dành cho cậu chủ, tôi dám nói rằng còn hơn nhiều người cha ruột khác.

"Cô không biết đó thôi, gia tộc Klein bắt đầu từ việc sản xuất linh kiện tàu biển, có câu "một con tàu cần ba nghìn chiếc đinh." Ban đầu, gia tộc Klein chỉ làm đinh tán tàu biển, họ sản xuất đinh có chất lượng tốt nhất. Sau đó là quá trình phát triển, tích lũy vốn, gia tộc hưng thịnh, rồi đến lúc nhân khẩu dần suy giảm, đến đời ông chủ chỉ còn một mình ông ấy.

"Ông chủ không vội vàng lập gia đình sinh con, điều này rất hiếm thấy trong giới thượng lưu, báo chí đã có rất nhiều suy đoán nhưng tôi dám khẳng định không có lời nào là thật.

"Ông chủ bẩm sinh thích tự do, không bị ràng buộc, sống rất nồng nhiệt. Thời trẻ ông ấy còn từng sang Trung Quốc, trở về kể lại rằng nhiều kỹ nghệ của Trung Quốc rất đáng ngưỡng mộ. Ông ấy nói người phương Tây sử dụng quá nhiều kim loại, còn người phương Đông thì hết sức theo đuổi sự kết nối tự nhiên, chẳng hạn có một thợ thủ công vĩ đại của Trung Quốc đã chế tạo ra những con chim và tàu thuyền không cần dùng đến bất kì cái đinh nào để cố định.

"Ông ấy còn nói rằng từng được một người thợ mộc tài năng ở phương Đông giúp đỡ và hướng dẫn, hai người luôn thư từ qua lại, dù mỗi bức thư thường mất nửa năm mới đến nơi. Sau đó, khi nhận được tin người thợ mộc ấy qua đời vì bệnh, ông chủ rất đau buồn. Có lẽ vì muốn tưởng nhớ người bạn tốt nhất, ông chủ đã đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi một cậu bé phương Đông.

"Ông chủ coi cậu chủ như con ruột, dốc lòng bồi dưỡng, tôi cũng coi như đã chứng kiến cậu chủ trưởng thành. Tin đồn bên ngoài cho rằng cậu chủ thâm sâu, mưu tính, đi từng bước cẩn trọng để thừa kế gia sản của gia tộc Klein là hoàn toàn vô lý. Ngay từ ngày đón cậu chủ về nhà, ông chủ đã lập di chúc, người thừa kế gia tộc Klein chính là cậu chủ.

"Dù sao, một số nhận xét trên các báo lá cải có phần đúng. Cậu chủ đúng là người ít nói, làm việc cẩn trọng. So với tính cách tự do của ông chủ, cậu ấy thâm trầm và có phần kiêu ngạo của người phương Đông, cũng không phải điều xấu. Nhưng đôi khi có thể hơi cố chấp, đó chỉ là ý kiến cá nhân của tôi."

Khi kể về quá khứ, thái độ của Charles dường như mềm mại hơn nhiều, đặc biệt là khi nhắc đến Francis. A Sầm mơ hồ nhận ra rằng, thái độ của Charles đối với Francis vượt xa mối quan hệ chủ

-tớ bình thường, đó là lòng trung thành và sự ngưỡng mộ sâu sắc.

"Xin lỗi, tôi đã chìm đắm trong quá khứ quá lâu, người già thường nói năng lẩm cẩm."

A Sầm lắc đầu, "Không đâu, những điều ông kể rất thú vị."

Charles mỉm cười, "Cảm ơn sự kiên nhẫn của cô. Chúng ta hãy nói về những việc xảy ra trước và sau khi lên tàu."

"Có thể cô đã thấy điều đó trên báo. Con tàu này ngay từ khi thiết kế đã gây tranh cãi. Công nghệ phức tạp vượt thời đại của nó khiến nhiều nhân vật tôn giáo bất an, cho rằng con tàu khổng lồ này là sự xúc phạm thần linh. Theo quan niệm của họ, quá nhiều điều đen tối có thể ẩn náu trong đây… Và trong thử nghiệm trước khi khởi hành, "Klein Vĩnh Hằng" đã gặp sự cố không rõ nguyên nhân, điều này càng làm cho đám người cổ hủ đó đắc chí, "Nhìn đi, đây là con tàu tà ác."

"Nhưng thực tế, ông chủ và cậu chủ đều hiểu rằng dư luận hạ thấp thiết kế này không chỉ vì những lý do hiển nhiên. Ý tôi là, những lý do như sự xúc phạm thần linh thực ra rất buồn cười. Chúng tôi thậm chí nghi ngờ rằng sự cố này là do những kẻ đó gây ra. Họ cố tình cản trở chuyến ra khơi đầu tiên của con tàu này."

Nghe đến đây, A Sầm xen vào: "Tôi không hiểu lắm, ông nói "những kẻ đó" là những người tôn giáo sao? Nhưng tại sao họ phải làm vậy?"

Charles từ từ lắc đầu, "Cô hãy nghe tôi giải thích kỹ hơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!