Nến long phượng tại lúc âm thanh Phó Vô Thiên vang lên quang mang cuối cùng theo một tiếng "Xuy" mà vụt tắt, trong phòng thoáng chốc chìm vào bóng tối, ánh trăng bên ngoài cũng không chiếu đến bên trong.
"Ngươi không ngủ!"
An Tử Nhiên nghe được âm thanh của mình vang lên trong bóng đêm mang theo một tia ám ách, ngữ khí khẳng định, bản thân hắn đã cảm thấy khiếp sợ, loại cảm giác khi thẩm du bị bắt gặp này rất khó chịu, hắn giống như có thể tưởng tượng được ý cười trào phúng trên mặt Phó Vô Thiên.
Trong bóng đêm truyền đến tiếng cười khẽ của y:"Đêm tân hôn, làm sao ta có thể để Vương phi tự giải quyết, bổn Vương ngay cả điều này cũng không giúp ngươi thì rất không xứng chức."
"Ngươi buông tay." An Tử Nhiên lãnh đạm nói.
"Không buông." Phó Vô Thiên chậm rãi phun ra hai chữ, sau đó đem tay hắn kéo ra, bàn tay thô ráp nắm lấy thứ đó của hắn, thân thể thiếu niên còn chưa phát dục hoàn toàn, chỗ kia cũng đồng dạng non nớt, cơ hồ bị y nắm giữ bằng một tay.
An Tử Nhiên hít sâu một hơi, sự thô ráp ma sát lớp da non mịn, mang theo chút cảm giác đau đớn, nhưng càng nhiều hơn là khoái cảm, hắn nhẫn nhịn lâu như vậy, kết quả lại bị đối phương dễ dàng đụng chạm chút liền phá vỡ, rốt cuộc chịu đựng không nổi phun ra một tiếng rên rỉ.
Âm thanh vang lên trong bóng đêm vô cùng liêu nhân.
Nhận thấy chính mình vừa làm gì, An Tử Nhiên lập tức giãy dụa ngồi dậy, mới vừa chống đỡ được nửa thân mình thì đã bị Phó Vô Thiên ấn trở về, thân thể y đặt trên người hắn làm hắn cơ hồ không thể động đậy, biết mình dù có giãy dụa thế nào cũng không thoát được, An Tử Nhiên không thể không điều chỉnh hô hấp, tỉnh táo lại.
"Ngươi muốn thế nào?"
Phó Vô Thiên nói:"Tự nhiên là giúp Vương phi giải quyết nhu cầu thân thể."
An Tử Nhiên cứng ngắc nhìn Phó Vô Thiên ẩn nấp trong bóng đêm, cổ đại không có đèn dầu, ánh nến vừa tắt, đưa tay ra cũng không thấy năm ngón, cho dù trong bóng đêm hắn có thể nhìn hơi ró sự vật, nhưng ở trong này hiện tại không khác người mù cho lắm, chỉ có thể đại khái nhận rõ vị trí của y.
Không phải là không thể để một người nam nhân hỗ trợ, mặc dù có chút không được tự nhiên, nhưng là dưới tình huống như vậy, hắn không nhìn thấy Phó Vô Thiên, y hẳn cũng không nhìn thấy hắn (nghĩ vậy sai rùi, nhìn thấy nhìn rõ là đằng khác), cũng lắm coi như một nữ nhân đang giúp hắn đi, nhất thời nghĩ thông, thân thể cũng trầm tĩnh lại, Phó Vô Thiên vốn áp trên người hắn lập tức nhận ra.
"Vương phi?" Phó Vô Thiên ngoài ý muốn hạ mi, nhanh như vậy đã buông tha?
An Tử Nhiên cam chịu nói:"Vương gia không phải muốn giúp ta lộng sao? Vậy thỉnh nhanh tay, ta còn muốn đi ngủ."
Trong bóng đêm Phó Vô Thiên lộ ra một tia kinh ngạc, ngẫm một hồi liền đoán ra hắn trong đầu nghĩ cái gì, kinh ngạc trong mắt nhất thời chuyển hóa thành ý cười, y quả nhiên không chọn nhầm người, Vương phi của y quả nhiên luôn làm y kinh hỉ.
"Ngươi rốt cuộc lộng hay không lộng?" An Tử Nhiên phát hiện y không động, mấu chốt là mệnh căn của hắn vẫn bị y nắm trong tay, đuôi lông mày không khỏi nhuốm một tia tức giận, An Tử Nhiên phát hiện Phó Vô Thiên là đang khiêu chiến lực nhẫn nại của hắn, cố tình y lại là cái Vương gia không thể tùy tiện đánh chửi, nếu là trước kia, một quyền của hắn nhất định đã bay qua.
"Đương nhiên là lộng, bất quá…" Phó Vô Thiên nói xong liền kéo tay hắn, thời điểm hắn còn chưa kịp phản ứng đột nhiên hướng khố hạ y ấn tới:"Còn thỉnh Vương phi cũng giúp bổn Vương."
An Tử Nhiên theo bản năng nắm tay lại, kết quả lại càng nắm chặt lấy đồ vật kia, thoáng chốc nheo mắt, thứ kia dị thường cứng rắn cùng nóng bỏng, đồng dạng là nam nhân, không cần nhìn cũng biết đó là cái gì.
Phó Vô Thiên rõ ràng ở trong tình trạng giống hắn, chính là hắn lại không nhìn ra chút bất thường nào, không khỏi đối với lực nhẫn nại của y sinh ra khiếp sợ, trong lúc này, Phó Vô Thiên đã lôi kéo tay hắn vào trong quần, độ nóng làm tay hắn co lại một chút,, nhưng vẫn là bị cường bách tiếp thu.
"Ngươi…"
An Tử Nhiêu thiếu chút nhảy dựng lên, rất nhanh hắn liền cảm thấy mông một mảnh lạnh lẽo, vừa cúi đầu, phát hiện quần đã bị kéo xuống mắt cá chân, nam nhân không chút kiêng nể dùng tay bao trùm lấy bộ vị giữa hai chân hắn.
Phó Vô Thiên lần này không có đặt hắn trên giường, ngược lại thuận thế đem hắn kéo đến, một tay khác chế trụ sau lưng hắn, làm hắn không thể trốn thoát, hai người cơ hồ là mặt đối mặt triền vào một chỗ.
Loại hỗ trợ này có xu thế phát triển…
An Tử Nhiên đột nhiên có một loại ý tưởng muốn xiết chặt đồ vật trong tay, nhưng tại thời điểm hắn phát hiện dù làm cách nào cũng không đào thoát được, hắn không thể không nhận mệnh, ít nhất tạm thời bảo vệ mặt sau.
Nhận thấy tay hắn bắt đầu động, Phó Vô Thiên khóe miệng câu lên, cũng bắt đầu phục vụ Vương phi của y.
Tuy rằng không có thoải mái bằng súng thật đạn thật, nhưng bị bàn tay thô ráp của nam nhân không ngừng ma sát, đau đớn cùng khoái cảm mãnh liệt làm hô hấp của hắn dồn dập, nhịn không được đem đầu tựa vào vai Phó Vô Thiên.
Phó Vô Thiên thực thích tư thế này, có cảm giác muốn đem thiếu niên ôm vào ngực, như vậy thực phù hợp và an tâm, ngay cả y cũng thấy bất ngờ về suy nghĩ này.
Một cỗ tiếng nước dần dần vang lên bên tai hai người.
An Tử Nhiên cảm thấy ngón tay Phó Vô Thiên lướt qua đầu trên, khoái cảm cùng kích thích thoáng chốc tăng lên gấp bội, thân thể đột nhiên chấn động, đem mặt chôn vào hõm vai y mới ngăn được tiếng rên rỉ không thoát ra ngoài, bất quá động tác trên tay lại ngừng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!