Tiếng trà tiếng gió, vô số âm tiết vọng vào tai.
Nhiều đệ tử hơn chú ý tới động tĩnh phía sau, không khỏi có chút trợn tròn mắt.
Lữ Sư nhìn động tĩnh nơi này, hai hàng lông mày chau lên, mơ hồ có chút không vui, ngón tay phải đặt ở phía sau lưng nhẹ nhàng bắn ra.
Tranh!
Một đạo kiếm âm trong trẻo lạnh lùng chí cực vang khắp không gian trước kiếm đường.
Chúng đệ tử trong lòng khẽ run, nhất thời tỉnh táo lại, vội vàng quay đầu.
Nhai bình vô cùng an tĩnh, ngay cả chim hót trên cây nơi xa cũng biến mất.
Tầm mắt của Lữ Sư di động trên người các đệ tử, ở trên người Tỉnh Cửu cùng Liễu Thập Tuế dừng lại thời gian dài hơn chút ít, cuối cùng rơi vào mấy ngọn núi ở phía xa.
"Tất cả cần chuyên tâm hơn nữa, ta bất kể tài năng thiên phú ngộ tính của các ngươi như thế nào, cũng cần phải tranh thủ trong ba tháng thời gian đột phá Hữu Nghi cảnh giới, như thế mới có hi vọng trong ba năm đạt tới Bão Thần cảnh viên mãn, mới có cơ hội được vào nội môn, trở thành Thanh Sơn đệ tử chân chính. Phái ta tu chính là Thiên Kiếm chánh đạo, coi trọng nhất chính là hai chữ thống khoái, mới bắt đầu tu hành cũng không khó, người ngu dốt đến đâu, chỉ cần chịu khó, dùng tinh lực đi nghiên cứu, một ngày nào đó cũng có thể thành công phá cảnh, nhưng đại đạo thông thiên xa bao nhiêu vạn dặm? Đường đi càng về phía sau sẽ càng cực khổ, cao phong hiểm trở, mấy trăm trượng cuối cùng khó như lên trời, cho nên nếu trong ba năm các ngươi không thể tiến vào nội môn, như vậy thông thiên đại đạo này không đi cũng được."
Hắn có chút cảm khái. Đoạn văn này là nói cho đám đệ tử nghe, đồng thời cũng là nhận thức chân thật của hắn.
Hắn đã đạt tới cảnh giới Thừa Ý viên mãn, có thể tự tại ngự kiếm phi hành, mười bước giết người, quần áo không dính máu, đối với lê dân trên thế gian mà nói, tựa như kiếm tiên, trong phủ những đại thần trong hoàng triều tại Triều Ca thành, cũng tất sẽ được tôn là cung phụng.
Nhưng ở Thanh Sơn Tông, hắn không bước được vào cảnh giới Vô Chương, thọ nguyên liền có hạn, càng không có hi vọng đột phá mấy đại cảnh giới phía sau, tự nhiên không cách nào trở thành đối tượng mà môn phái trọng điểm bồi dưỡng.
Cũng giống như hiện tại, hắn chỉ có thể ở Nam Tùng đình dạy đám ngoại môn đệ tử ngây ngô này, mặc dù đối với môn phái mà nói, đây cũng là chuyện rất trọng yếu, nhưng...
Một đạo thanh âm có chút non nớt đem Lữ Sư từ trong cảm hoài kéo ra ngoài.
"Tiên sư, nếu như chúng ta tu hành thuận lợi, vậy có phải có cơ hội tham gia thừa kiếm đại bỉ diễn ra trong ba năm nữa hay không?"
Vị đệ tử trẻ tuổi vừa nói chuyện kia không biết từ chỗ nào nghe được chuyện về Thanh Sơn Tông, biết đối với các đệ tử trẻ tuổi mà nói, thừa kiếm đại bỉ mới là một lần khảo nghiệm trọng yếu nhất.
Lữ Sư hơi ngẩn ra, sau đó nở nụ cười, không trả lời vấn đề này, theo hắn, đệ tử trẻ tuổi đề cập tới vấn đề này, thật sự là quá mức ngây thơ rồi.
Dần có tiếng nghị luận cùng tiếng cười nhẹ vang lên, thông qua đồng bạn giải thích, tên đệ tử trẻ tuổi kia mới hiểu được, thì ra chỉ có đệ tử cảnh giới Thủ Nhất viên mãn, mới có tư cách tham gia thừa kiếm đại hội.
Hữu Nghi sau đó là Bão Thần, đây chỉ là sơ cảnh, sau đó là Tri Thông, rồi mới là Thủ Nhất...
Ngoại môn đệ tử vừa vào sơn môn, cách Thủ Nhất cảnh giới còn có bốn cấp độ.
"Hai năm đã muốn bước vào Thủ Nhất viên mãn ư?"
Có đệ tử cười châm chọc nói: "Ngươi cho rằng ngươi là thiên tài như Triệu sư tỷ ư?"
"Ta hi vọng ngươi có thể vượt qua được Tịch Nguyệt."
Một thanh âm ngay lập tức vang lên, làm mọi người kinh hãi.
Nhưng không có có ai dám cười nhạo đối phương.
Bởi vì người nói chuyện là Lữ Sư.
Bất quá đối tượng mà Lữ Sư nói chuyện, cũng không phải vị đệ tử muốn tham gia thừa kiếm đại bỉ kia.
Theo tầm mắt của Lữ Sư, chúng đệ tử nhìn về phía sau đội ngũ, rơi vào trên người một người.
Liễu Thập Tuế run lên một hồi mới tỉnh lại, chỉ vào mình nói: "Ngài nói ta sao?"
Lữ Sư nói: "Không sai, ta hi vọng ngươi có thể trở thành một lần vui mừng nữa cho Thanh Sơn Cửu Phong."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!