Chương 47: Tiên nhân phủ đỉnh ta, kết tóc thụ trường sinh

Tỉnh Cửu trở lại phía trước, Triệu Tịch Nguyệt đã tỉnh lại.

Nàng cảnh giác nhìn bốn phía, tiểu kiếm màu xanh ở xung quanh người không tiếng động mà phi hành, tùy thời chuẩn bị phát ra công kích.

Nàng mơ hồ đoán được đây là nơi nào, nhưng vẫn không dám tin tưởng, cho nên càng thêm khẩn trương.

Cho đến khi Tỉnh Cửu đi ra, ánh mắt của nàng mới buông lỏng đôi chút, hỏi: "Đây là chuyện gì?"

Tỉnh Cửu nói: "Như ngươi chứng kiến, chúng ta đang ở đỉnh núi."

Triệu Tịch Nguyệt thanh âm có chút run rẩy rất nhỏ: "Nơi này chính là động phủ của sư thúc tổ ư?"

Tỉnh Cửu nói: "Hẳn là vậy."

Triệu Tịch Nguyệt thu kiếm, quan sát ánh mắt của hắn, trầm mặc thời gian rất lâu rồi nói: "Ngươi làm như thế nào vậy?"

Nàng đã sớm đoán được Tỉnh Cửu sẽ có biện pháp để đi lên đỉnh, nhưng khi hắn thật sự làm được, hơn nữa còn mang theo nàng đi tới đỉnh núi, vẫn rất giật mình.

Tỉnh Cửu suy nghĩ một chút, nói: "Lúc ngươi ngủ say, có một vị tiên nhân râu bạc bỗng nhiên xuất hiện, đem chúng ta mang tới nơi này, sau đó biến mất không thấy."

Triệu Tịch Nguyệt nhìn hắn, không nói gì.

Tỉnh Cửu nói: "Câu chuyện này không ổn ư?"

Triệu Tịch Nguyệt nói: "Không ổn."

Tỉnh Cửu nói: "Ngươi có thể tin tưởng một chút hay không?"

Triệu Tịch Nguyệt nhìn hắn thật tình nói: "Ta không phải Liễu Thập Tuế."

Tỉnh Cửu thở dài nói: "Xem ra ta phải nghĩ một câu chuyện khác mới được."

Triệu Tịch Nguyệt hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

Tỉnh Cửu nói: "Ta cũng đang tìm đáp án."

.......

Cảnh Dương chân nhân lưu lại động phủ có ghế đá, phía trên có một cái đệm, trên đệm dùng kim tuyến thêu đồ án hoa điểu rất đơn giản, không biết bị cọ xát bao nhiêu năm, màu sắc kim tuyến đã sớm giảm đi, ngay cả đồ án đều có chút mơ hồ, nhưng còn không rách, hơn nữa cái đệm này rất dầy, mềm mại tựa như đám mây.

Tỉnh Cửu không chút khách khí ngồi lên, sau đó nhìn Triệu Tịch Nguyệt đang trong động phủ tìm kiếm gì đó.

"Ngươi đang tìm thanh kiếm kia ư?"

Triệu Tịch Nguyệt dừng bước, nhìn hắn có chút không giải thích được nói: "Chẳng lẽ ngươi không muốn tìm thanh kiếm kia ư?"

Tỉnh Cửu muốn nói gì đó với nàng, nhưng nàng đã đi ra chỗ khác.

Triệu Tịch Nguyệt đem trong ngoài động phủ tìm khắp một lần, vẫn không tìm được thanh kiếm kia, sử dụng kiếm thức cảm giác, cũng không có bất kỳ đáp lại.

Nàng đi tới bên vách đá, nhìn sơn dã, nghĩ thầm chẳng lẽ kiếm ở trong núi ư? Nhưng Thần Mạt phong lớn như vậy, mình làm sao tìm được chứ?

Mặt trời ở bên kia dãy núi, rải rác vài tia nắng sớm, chiếu sáng mây trắng, dưới đỉnh núi vẫn là một mảnh ám trầm.

Sắc mặt của nàng hơi tái nhợt.

"Sao thế?"

Tỉnh Cửu đi tới bên người nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!